Bạch Kiều Hiên choáng váng tỉnh dậy sau cơn mê man, ánh mắt mờ mịt nhìn đám người xung quanh, trong một giây phút, anh nghi ngờ có phải mình đang nằm mơ hay không, thức đêm nhiều quá nên hoa mắt rồi.
Xung quanh khung cảnh lạ lẫm, bên cạnh giường còn có hai gương mặt xa lạ, lo lắng da diết hướng về phía cậu, Bạch Kiều Hiên lại nhắm mắt, rồi mở mắt.. không có gì thay đổi hết.
"Hiên Hiên, cuối cùng con cũng tỉnh rồi." Người phụ nữ cạnh giường khóc hu hu, ánh mắt đau lòng nhìn Bạch Kiều Hiên: "Mau mau đi gọi bác sĩ Lương."
Bạch Kiều Hiên muốn ngồi dậy để nhìn rõ hơn, lại vô lực ngã xuống, người đàn ông cạnh giường im lặng hồi lâu cuối cùng cũng mở miệng: "Nằm yên đấy, muốn chết hay sao mà còn cử động."
"Ông già này, con nó vừa tỉnh, sao có thể nói như vậy chứ." Vừa mắng nam nhâm kia, người phụ nữ lại quay đầu, mềm mỏng nói: "Nào nào nào, ngoan ngoãn nằm xuống, đau ở đâu thì nói mẹ biết, đợi lát nữa bác sĩ Lương đến liền kiểm tra một lượt cho con."
Bạch Kiều Hiên nghi hoặc nhìn hai người bọn họ: "Các người.. là ai vậy?"
Bạch Kiều Hiên nhớ rõ ràng, mình mới mua được cuốn tiểu thuyết khá hay nên đem sang nhà thằng bạn khoe, sau đó hai đứa đọc đến nửa đêm rồi ngủ quên mất, sao tỉnh dậy lại ở đây? Không lẽ thằng bạn thiếu tiền nên đem bán cậu đi? Hoặc đây có thể chỉ là giấc mơ, đúng vậy! Là mơ!
"Con của mẹ sao thế này?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chinh-truyen-nguoc-tranh-xa-phao-hoi-ta-ra/2903532/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.