Hàn Tư Thương đem người giấu sau lưng "Chân là của em ấy, muốn đi đâu còn phải được sự đồng ý của anh?".
(Hàn Tư Thương nhỏ tuổi hơn nên xưng hô Tôi_Anh, vui lòng không síp lung tung).
Lục Diêu siết tay thành quyền, ánh mắt thân trầm nhìn Bạch Kiều Hiên, từng có lịch sử bị hắn dùng roi điều giáo, hắn thực biết cậu sợ hắn, chỉ là trước kia không để ý lắm, bây giờ hình như người càng to gan hơn rồi, cũng không còn đến nỗi nhắc tên hắn liền không rét mà run, cũng tốt mà cũng thực không tốt chút nào.
"Em muốn đi sao?" Lục Diêu không muốn để câu đi, hắn không rõ cảm giác đối với cậu, hiện tại là nổi lòng muốn quản lý người ta.
Bạch Kiều Hiên khe khẽ "Vâng" Một tiếng, quá nhỏ, Lục Diêu nghe được, nhưng vẫn cố ý hằn giọng hỏi lại, đáp lại vẫn là chữ "Vâng" kia, rốt cuộc hắn trông đợi điều gì cơ chứ.
Người ta muốn đi, thôi thì hắn cũng không cần thiệp quá nhiều, dù gì bác Hạ cũng chỉ nói hắn để tâm đến cậu một chút, không hề nói hắn ở lại trông coi, nếu bị phát hiện đúng là không biết giải thích thế nào.
Hàn Tư Thương mặt đen ngòm, kéo tay Bạch Kiều Hiên ra cổng lớn, mở cửa xe xách cậu đi vào.
Đến nơi đã có người đem quần áo ra tận nơi, bản thân hắn năm ngón không đụng, dù gì bình thường hắn đều mặc vet, ở nhà mặc áo phông hoặc sơ mi có chút giản dị, nói trắng ra là không có gu thẩm mỹ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chinh-truyen-nguoc-tranh-xa-phao-hoi-ta-ra/2903522/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.