Hạ nhân Mộ Dung phủ đi rồi, Chu Chính Kình nhìn tấm thiệp cưới đỏ thẫm trên tay, hơi hơi nhíu mày.
Ở trong nguyên tác, Thương Quân Diễn và Mộ Dung Vị Ương cũng không thành thân nhanh như vậy, có lẽ là do y và Diệp Liên Sinh ngang trời xuất thế, làm đảo loạn kết cục, cho nên cốt truyện mới chuyển biến khác đi như vậy.
Chu Chính Kình về nhà thay y phục, vội vàng chạy tới Diệp phủ.
Vừa ra cửa đúng lúc gặp được cha Chu, bị ông hận rèn sắt không thành thép mà răn dạy: “Ngươi lại muốn đêm không về ngủ đấy hử?”
Chu Chính Kình cà lơ phất phơ mà phất phất tay, không thèm quay đầu lại liền nhanh chân chạy trốn, bỏ lại một cha Chu tức giận đến dậm chân. Thằng nhi tử trời đánh này quả thật là vừa làm ông kiêu ngạo lại vừa đau đầu, cũng không biết là đã bị dạng nam hồ ly gì làm cho mê mẩn đến thần hồn điên đảo như vậy.
Hiện giờ Chu Chính Kình đến Diệp phủ cũng giống như về nhà, không cần nhờ người gác cổng thông truyền.
Lư Sanh rốt cuộc cũng “được” rời khỏi chức vị này, trở lại làm một đại đương đầu Đông Xưởng. Hắn kích động đến mức lệ nóng doanh tròng, nhận định đây chính là nhờ có Chu Chính Kình thổi gió bên gối, liền nhét vào tay y thêm một tờ ngân phiếu, cùng với một hộp lộc nhung và hổ tiên trân quý nhiều năm.
Chu Chính Kình: “……” Một một một tên thái giám như ngươi mà trân quý gì ba cái thứ này!
Càng nghĩ càng thấy nổi da gà, chôn dưới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chiem-vai-ac-dai-ma-vuong/1086907/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.