Gió thu đìu hiu lá rụng đầy đất, ánh trăng bạc chiếu rọi xuống bức tường vây bên ngoài trạm dịch. Lúc này đại đa số người đều đã tiến vào mộng đẹp, chỉ có lác đác vài người Cẩm Y Vệ thay phiên công việc, giơ ánh đuốc đi lại.
Trong bóng đêm tĩnh lặng, có mấy bóng đen uyển chuyển không một tiếng động mà phóng lên nóc nhà. Bọn chúng phân công nhau hành động, lật tìm vài chỗ mái ngói, rốt cuộc mới tìm được phòng ngủ của mục tiêu. Người dẫn đầu vung tay lên, những bóng đen còn lại liền lập tức tề tựu.
Trong phòng một mảnh đen nhánh, màn giường nhẹ nhàng đong đưa, ngẫu nhiên nghe thấy vài tiếng thở dốc.
Chu Chính Kình đang gặp phải tình cảnh băng hỏa lưỡng trọng thiên, một lòng chỉ nghĩ tới việc muốn xuất ra, cho nên cảm quan đối với mọi thứ bên ngoài liền trở nên trì độn hơn rất nhiều. Diệp Liên Sinh có tâm chọc ghẹo, lúc mạnh lúc nhẹ, lúc nóng lúc lạnh, chính là không để cho y được thoải mái.
Chu Chính Kình nhẫn nại đến tận cùng, liền muốn trả thù người trước mặt. Yêu tinh này bất luận là chuyển thế bao nhiêu lần, chiêu trò cổ quái của hắn vẫn luôn đa dạng nhiều như sao trời, khiến cho người ta vừa yêu vừa hận.
Diệp Liên Sinh ngữ điệu run rẩy hô hấp dồn dập: “Ta nghe thấy ngươi đang âm thầm mắng ta.”
Chu Chính Kình liền đặt tay hắn ở trên ngực mình, cắn răng nói: “Tổ tông ơi, ta chỉ cầu ngươi thủ hạ lưu tình, nào dám có nửa câu oán hận.”
Diệp Liên Sinh đắc ý cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chiem-vai-ac-dai-ma-vuong/1086903/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.