Chương trước
Chương sau
Theo cái logic này thì hẳn Nam Thần chính là nam chính của vòng chơi, mà Bạch Hà chính là nữ chính.

Vừa tiếp xúc với tài liệu và hình ảnh nam chính, Dụ Ninh đã có thể khắc sâu chúng vào đầu, hơn nữa, gương mặt này không phải là diện mạo quen thuộc kia nữa, nàng nhíu mày nhớ lại câu nói trước khi rời đi của Kim Nguyên, nếu bây giờ lạp tức ăn mừng vì thoát được tên biến thái kia thì hẳn là còn quá sớm.

Nhận được nhiệm vụ như thế này, không thể nói tốt cũng không thể nói xấu, hiện tại, Bạch Hà đã vào Liễu phủ, cũng đã thay nguyên chủ đi học, đồng thời, nàng ta cũng đã gặp Nam Thần mấy lần, chỉ là không biết hai người đó đã phát triển đến trình độ nào rồi.

Tuy nhiên, bất kể là trình độ gì thì cũng chẳng liên quan đến nàng, hơn nữa, hai người đó phát triển tình cảm đến mức độ khó có thể chia lìa thì khi trả thù mới càng thêm thú vị, nếu không, vòng  chơi này cũng thật quá nhàm chán.

Nghĩ đến đây, Dụ Ninh lại ngồi ngay ngắn trước gương đồng, cố gắng nhìn kĩ khuôn mặt cỗ thân thể này, dáng dấp nguyên chủ vẫn khá tương tự nguyên thân nàng, thế nhưng giữa đầu mày lại hiện lên vài phần yếu ớt, điềm đạm, nhìn lướt qua có thể đánh giá đây là một mỹ nhân nhu nhược.

Mà sự nhu nhược ấy khiến ngũ quan Dụ Ninh thêm vài phần ý vị chưa từng có, dù cho trên mặt còn hơn mười mấy nốt mụn sưng nhưng vẫn khó có thể ngăn cản nét đẹp nghiên lệ này.

Trong trí nhớ, vẻ thuỳ mị của Bạch Hà còn kém nguyên chủ mấy phàn, tất nhiên, cái kém hơn này  chỉ đúng trong trường hợp trước khi Liễu Y không bị mụn, lần dị ứng này không chỉ khiến nàng mất đi cơ hội nhập học mà còn phá huỷ toàn bộ khuôn mặt này.

Sau khi mấy nốt đỏ kia biến mất thì trên mặt nàng còn xuất hiện tàn nhang, bất kể nàng dùng thứ gì cũng không thể làm chúng nó biến mất, về sau đi khám đại phu, nàng mới biết bản thân bị trúng độc, dù đã biết nguyên nhân, nhưng vì đã qua thời kì trị liệu tốt nhất nên vẫn để lại sần sùi nâu nâu, phải dùng đắp phấn son thật dầy mới che đi được.

Đây hẳn là từ Bạch Hà mà ra, chứ nguyên chủ sao có thể bị hạ độc đúng lúc như vậy, ngay khi Bạch Hà muốn đi học thì lại trúng phải.

Mặc dù có chút võ đoán nhưng liên hệ với những thủ đoạn mà Bạch Hà dùng với liệu y quãng thời gian sau đó, có thể thấy, con người này sống ích kỉ, tư lại, vì mình mà không từ thủ đoạn, vậy nên, chuyện hạ độc này rất s thể chính là từ một tay nàng ta bày ra. Cũng không biết sao nàng ta có thể làm được, trong tư liệu, hệ thống chỉ đề cập Liễu Y cứu Bạch Hà đang bị trọng thương, nhưng bị thương ra sao thì không nói đến nửa chữ, chẳng lẽ Bạch Hà là người trong giang hồ?

So với thân phận của Bạch Hà thì chuyện cấp bách hiện tại là giải quyết vấn nạn trên gương mặt này.

Dụ Ninh khẽ cau mày, trong tư liệu chưa nói những vết đỏ này không chỉ khó coi mà còn ngứa nha!

Lúc mới nhìn khuôn mặt này không có bất kì vết xước cào nào, nàng còn tưởng chúng không gây hại quá nhiều cho da mặt, bây giờ nghĩ lại, nguyên chủ thật đúng là không tệ, ngứa đến mức này mà còn có thể nhịn được đi gãi, bản thân nàng thì đã có chút không chống nổi rồi.

Dụ Ninh sờ sờ mảnh ngọc nơi cổ, lấy một chai thuốc dán ra.

Bệnh ung thư nàng không trị được, nhưng mấy loại trúng độc nổi mụn này thì vẫn có cách.

Quả nhiên chỉ mới bôi một lớp mà đã hết cảm giác ngứa ngáy, hơn nữa, vết nhọt mụn cũng lấy tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được teo giảm đi, ngoài ra, da thịt xung quanh trơn mềm lên không ít.

Không uổng nàng tốn không ít tinh tệ, đoán chừng lại dùng mấy lần nữa thì mấy thứ phiền não này có thể biến mất hết rồi.

"Cô nương, sao người đã dậy rồi?”

Một nha đầu chải hai búi tóc, khuôn mặt tròn tròn bước vào phòng, thấy Dụ Ninh không nằm trên giường mà ngồi trước bàn trang điểm, trên mặt lộ vẻ kinh hoảng:” Cô nương, không phải người nói sợ ngứa nên muốn nằm ngủ một lát sao?”

Âu này thật đúng là làm người khác mất hứng, nàng làm gì còn cần một đứa nha hoàn xen vào sao, chẳng lẽ nàng dậy sớm rời giường cũng là một chuyện sai lầm rồi, điều này cũng có thể cho thấy tính tình nguyên chủ mềm mại, dễ nắn bóp đến nhường nào, đến một con nha hoàn cũng có thể tỏ vẻ không biết lớn biết nhỏ với chủ tử.

Hau đàu mặt tròn thấy Dụ Ninh không trả lời, cũng không thèm để ý, nàng tự nhiên cong cong môi:” Nếu để phu nhân biết ta thừa dịp tiểu thư ngủ rồi chạy đi chơi, chắc chắn tháng này sẽ bị khấu trừ tiền tiêu tháng.”

Nói xong, ánh mắt chạm đến chiếc bình thuỷ tinh nhỏ trên bàn trang điểm liền sáng lên, đưa tay cầm nó lên nhìn:”Tiểu thư, đây là cái gì? Thật đẹp nha! Người có nó từ chỗ nào vậy?”

Ha đầu mặt tròn yêu thích không buông tay, cầm bình thuỷ tinh coi đông liếc tây, đúng lúc Dụ Ninh định nói gì đó thì ngoài cửa truyền đến một giọng nữ trong trẻo.

"Tiểu Nho, nếu em đã thích như vậy thì cứ lấy đi, Y Y chưa bao giờ để tâm đến mấy thứ phàm tục này.” Lời này tự nhiên giống như đang phân phát đồ đạc của bản thân vậy.

"Thật!" Nha đầu tên tiểu Nho vui mừng kêu một tiếng, lập tức cất bình thuỷ tinh vào túi:” Cảm ơn Hà tiểu thư, cảm ơn tiểu thư.”

Cầm đồ của nàng, mà trong danh sách cảm tạ còn để nàng ở phía sau.

Dụ Ninh nhìn lướt qua nụ cười rực rỡ của thiếu nữ, trong tư liệu thấy qua nàng ta từng làm mấy chuyện này cũng chỉ cảm thấy ác độc, da mặt dày thôi, không ngờ trình độ tự quen thuộc cũng không kém, giả mạo nguyên chủ đi trường nữ học thay còn thật tự cho mình là nguyên chủ rồi.

"Để xuống."

Nghe hai chữ này, tiểu Nho ngẩn người, dường như chưa kịp phản ứng ý tứ của Dụ Ninh.

Chủ yếu là bởi vị chủ nhân này của nàng khá dễ bắt nạt, tuỳ tiện bịa đặt một chút là có thể lấy đồ đạc của bản thân cho người khác, mà nàng cũng đã có thói quen, thích gì, miễn là không quá trái với quy tắc liền ám chỉ Liễu Y đưa nó cho mình.

Chỉ là, bình thuỷ tinh này nhìn có vẻ khá hiếm có, tiểu Nho do dự nắm nó trong tay áo, đồ đã đến tay thật không muốn lấy ra chút nào, có nó, hẳn là khi nàng ra phủ mấy năm vẫn có thể sống tốt.

"Ta nói để xuống, ngươi nghe không hiểu sao?"

Dụ Ninh xoay người nhìn về phía nha đầu  sau lưng, ánh mắt lạnh lẽo không mang theo một tia nhiệt độ.

Tiểu Nho bị nàng nhìn đến mức run lên, có chút sợ hãi vị tiểu thư không hề giống quá khứ trước mắt, đầu óc còn chưa kịp phản ứng, tay đã nhanh chóng đem bình để lại bàn trang điểm.

"Y Y ngươi sao vậy? Cũng không đến mức tức giận đi! KHông giống người chút nào.” Bạch Hà thấy vậy, mắt cũng mở trừng trừng, không tin Dụ Ninh sẽ lạnh lùng như vậy chỉ vì một vật ngoài thân:” Cho cũng đã cho, lấy lại là kiểu gì a, Y Y, ngươi đưa tiểu Nho đi, không tháy mắt nàng đã đỏ lên rồi sao?”

Dụ Ninh nhàn nhạt liếc nàng một cái, lặp lại một lần lời nàng vừa nói:” ‘cho cũng đã cho, lấy lại kiểu gì ‘ ngươi là đang đùa giỡn ta sao? Người nói cho là ngươi, lấy đồ của ta đi cho cũng là ngươi, chẳng lẽ ta từng nói đồ của ta cũng là đồ của ngươi sao?”

"Y Y,ngươi bị bệnh? Đồ của ngươi  tất nhiên là đồ của ta, chúng ta chính là tỷ muội tốt nhất!” Nói xong, Bạch Hà lại muốn đi đến kéo tay Dụ Ninh.

Dụ Ninh nghiêng người tránh thoát, cười lạnh một tiếng, cả đời này, nàng chưa từng thấy ai vô liêm sỉ như thế:” Đồ của ta không phải đồ của ngươi.”

Giọng điệu rõ ràng: "Dù cho ta có tỷ muội thân sinh thì đồ của ta vẫn sẽ là đồ của ta, không bao giờ là đồ của người khác, huống chi, ngươi chỉ là cô nhi sống nhờ nhà ta.”

【 cảnh cáo: trình độ tan vỡ của nhân vật đã đạt đến cảnh giới, xin người chơi tiến hành phần diễn đúng thoe tính tình của nhân vật. Cảnh cáo quá mười lần, trò chơi sẽ lập tức kết thúc. Số lương cảnh cáo: 1/10】

Nghe được âm thanh cảnh cáo của hệ thống, lỗ tai Dụ Ninh tạm thời mất đi thính giác, vì vậy nàng không nghe được những lời phản kích của Bạch Hà sau sự thờ ơ lạnh nhạt của mình.

Bởi vì quy rắc đặc thù nên Dụ Ninh không dám nói cái gì trái với tính cách của nguyên chủ nữa, chỉ dùng đôi mắt lạnh băng nhìn Bạch Hà, không nói một câu.

Mà Bạch Hà cũng không chịu nổi ánh mắt như thế, hung hăng trợn mắt nhìn Dụ Ninh một cái rồi chạy ra khỏi phòng.

Thật đúng là đi lại tự nhiên vô cùng, Dụ Ninh liếc nhìn vẻ mặt tức giận bất bình của người đứng bên, không biết bản thân mà đi trừng phạt con nô tì này thì có thể bị cảnh cáo lần hai không. Nàng còn không biết nhiệm vụ này có mấy kiểu cảnh cáo thế này, cứ tưởng đây là vòng chơi đơn giản nhất từ trước đến nay, quả thật là bản thân đã suy nghĩ quá nhiều.

Nếu như có một quy tắc, vậy thì rất nhiều hành động của nàng đều bị trói buộc, nàng vốn định đánh thẳng đánh nhanh, không quanh co lòng vòng, hiện tại thế này, chắc chỉ có thể sử dụng tâm kế, đến chỗ Liễu phu nhân khóc lóc kể lể một lần rồi hơi chút ám chỉ những việc mà con nha đầu tiểu Nho này và Bạch Hà đã làm cho bà ấy biết.

Loại phương thức này thật đúng là phiền toái.

Nghĩ tới đây, ánh mắt Dụ Ninh nhìn quả nho lại lạnh thêm mấy phần, khiến nàng ta rùng mình một cái, thu hồi biểu tình mất hứng trên mặt, run rẩy cúi đầu.

Đồng thời, trong đầu lại nghĩ đến lời Bạch Hà nói, chẳng lẽ liểu y thật sự bị trúng tà, nếu không thì tại sao sẽ khác thường như vậy, còn dùng ánh mắt doạ người như thế nhìn mình.

......

Ngay lúc đó, Dụ Ninh cũng không biết hành động của bản thân khiến sự áy náy của Bạch Hà đối với nguyên chủ đã giảm bớt đi rất nhiều, Bạch Hà nghe nói trường học ở kinh đô có khoá trình khác hẳn những nơi khác liền muốn đi xem, nhưng nơi đó quản lí nghiêm khắc, nếu nàng giả trang thành nha hoàn đi vào, tất nhiên vẫn có thể xem một chút, nhưng làm nha hoàn cái gì, không muốn, vì vậy liền nghĩ ra cái ý tưởng khiến llieexu y sinh bệnh để mình giả mạo nàng ta đi học.

Túi thuốc bột kia là nàng lén lấy từ trên người sư phụ mang ra ngoài, bởi không biết nên hạ bao nhiêu mới có thể khiến Liễu Y không thể ra khỏi nhà nửa bước nên không cẩn thân cho nhiều hơn một chút, xem tình hình của nàng ta cũng đủ biết là bản thân đã cho quá tay, nhớ đến việc dùng thuốc đó quá liều sẽ khiến người trúng độc để lại dấu vết, nàng còn sinh ra mấy phần áy náy.

Chỉ là, áy náy là áy náy, nếu Liễu Y đã vì nàng mà chịu nhiều đau khổ như vậy, nàng nhất định phải thật vui vẻ đi học thay nàng, lấy được cái danh cho nàng để chuộc tội.

Dù sao, Liễu Y đi học cũng chỉ là để lấy kiến thức, hai người họ là hai mà như một, những tri thức đó, nàng hấp thu, Liễu Y vì nàng cũng sẽ vui mừng thay.

Mình luôn nghĩ cho nàng ấy, thế mà nàng ta lại nói bản thân là cô nhi ăn nhờ ở đậu, cô nhi cô nhi, loại cảm giác lòng tốt bị dã thú ăn mất này thật quá ư tồi tệ rồi!

Mấy ngày trước, nàng gặp được vị hôn phu của nàng ta còn muốn thay nàng ta khảo nghiệm hắn có tốt hay không, không ngờ xoay người một cái đã bị đối xử như vậy, hừ, sớm biết thế này, ta coi như không thấy, kệ cho nàng gả cho tên nam nhân tồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.