Chương trước
Chương sau
Thân thể này có tư chất không tệ, mặc dù không có linh khí tu dưỡng, cũng không có linh căn (1),nhưng vẫn có thể khiến ngũ giác của cô chỉ trong vòng một ngày nhạy bén không ít.

“Tỉnh.” Dụ Ninh bưng một chén nước đến bên giường.

Cố Tỉ Vực lúc này mới phát hiện ra trong phòng có thêm một người nữa, anh cúi đầu liếc qua chiếc áo ngủ trên người, “Em là người thay quần áo của anh?”

Dụ Ninh ngồi nghiêng bên giường vươn tay đỡ Cố Tỉ Vực dậy, “Uống ngụm nước nhuận miệng.”

Đôi môi Cố Tỉ Vực vì sốt mà nổi lên một tầng da chết trắng mỏng, khuôn mặt tái nhợt, thỏa mãn ước nguyện được chiêm ngưỡng bộ dáng anh tiều tụy  của Dụ Ninh.

Cố Tỉ Vực cầm cốc nước, không lập tức uống vào mà chỉ hướng mắt nhìn Dụ Ninh chằm chằm.

Bởi ánh mắt đáng sợ của anh ta, Dụ Ninh hơi dịch người ra xa một chút, nam giới ở thế giới này không phải đều có thể cởi trần lộ da thịt sao? Chẳng biết tại sao tên này cứ dây dưa dằng dai vấn đề này làm gì vậy? Cô sẽ không bao giờ thừa nhận việc mình cố ý cởi đồ của anh khi anh không có năng lực phản kháng (lúc anh nam chính ngủ say như chết í) chỉ vì trả thù tên Cố Tỉ Vực thật đã từng nhìn thấy hết thân thể của mình đâu.

Lặng im một lúc lâu, Dụ Ninh khẽ gật đầu.

Cố Tỉ Vực uống xong cốc nước rồi đặt cốc lên bàn, anh dựa lên chiếc gối ôm ở đầu giường, cũng không có bất cứ hành động trả thù lại, Dụ Ninh ngồi dịch gần một chút, “Anh có còn khó chịu chỗ nào không? Em đi xuống lấy thức ăn cho.”

Cố Tỉ Vực lắc đầu một cái, “Anh không ăn, lấy thuốc hạ sốt cho anh uống, anh ngủ một lát là được.”

Là do thức tỉnh dị năng mới, chứ thuốc hạ sốt có tác dụng gì, tròng lòng nghĩ như vậy, Dụ Ninh cuối cùng vẫn tìm thuốc cho anh, lại rót thêm một chén nước đặt lên bàn,”Bác sĩ Vương có đến khám cho anh, bảo anh phải nghỉ ngơi thật tốt thì ngày mai mới hạ sốt được.”

Dụ Ninh nhìn sang đồng hồ báo thức, 23:45.

Trong tài liệu có đề cập rằng nhóm người đầu tiên thức tỉnh dị năng bắt đầu lúc 0h trước khi tận thế bắt đầu, bây giờ cô vẫn chưa có phản ứng gì, hẳn là không có hy vọng với dị năng.

Cố Tỉ Vực cũng nhìn đồng hồ,” Em đi ngủ trước đi.”

Dụ Ninh lắc đầu một cái, “ Thím Vương vẫn giữ ấm cháo, em mang lên cho anh ăn một chút.”

Nói xong, cô lập tức đi xuống tầng.

Nhìn bóng lưng cô  khuất dần, ánh mắt Cố Tỉ Vực ám trầm lại, giúp anh thay quần áo sao? Cả người Cố Tỉ Vực nóng lên, không biết là do sốt hay do nghĩ đến đôi bàn tay mềm mại không xương kia vuốt ve qua cơ thể mình. ( không biết nói gì hơn ông này nữa    ╮(╯_╰)╭)

……………………..

Dụ Ninh xuống tầng dưới vừa nghĩ đến một chuyện khác, qua 0h hôm nay sẽ có một nhóm người biến thành zombie, căn biệt thự này trừ thím Vương còn có một bảo mẫu và một tài xế. 

Bởi những người bị biến thành zombie không do một quy luật nào nên cô cũng không biết ba người kia có thể bị biến thành zombie hay không. Tuy nhiên trong tài liệu có nói, Cố Tỉ Vực dù cho sốt cao song vẫn an toàn vượt qua một ngày, hẳn là những người đó cũng không có vấn đề gì.

Mà cho dù có vấn đề đi chăng nữa, con người vừa hóa zombie thì động tác vẫn còn chậm chạp, so với khả năng công kích của người bình thường còn kém hơn một nửa, muốn cô giải quyết cũng chỉ là chuyện đơn giản. 

Nghĩ xong vấn đề này, Dụ Ninh bưng khay cháo lên phòng Cố Tỉ Vực.

Cố Tỉ Vực nhắm mắt tựa lên gối dựa, nghe thấy tiếng động thì lập tức mở mắt.

Dụ Ninh dừng một bước, con ngươi anh rất đen, khi chăm chú nhìn một người luôn có thể làm người đó cảm thấy hơi sợ, đặc biệt nó còn ở trên khuôn mặt của người đàn ông mà cô luôn vừa căm vừa hãi.

“Có chút nóng, anh ăn thì hãy cẩn thận.” Dụ Ninh để khay lên chiếc bàn bên cạnh giường, nhẹ giọng nhắc nhở.

“Tay anh không có sức”. Cố Tỉ Vực bình tĩnh nói như thể đây là một chuyện nhỏ không đáng kể gì.

“Hả?” Dụ Ninh sửng sốt một lúc mới hiểu ý của Cố Tỉ Vực, thấy khuôn mặt anh bình tĩnh không giống như cố tình nói dối hòng sàm sỡ mình, cô lẩm nhẩm trong lòng bốn chữ lớn “Nâng cao tình cảm”, nhấc bát cháo lên.

Thím Vương nấu cháo hạt sen, hạt gạo trắng trong điểm tô cho hạt sen to tròn, hương gạo thơm hòa quyện cùng hạt sen thơm ngậy, chỉ ngửi thôi cũng khiến người ta muốn ăn. ( không biết tả mọi người đừng chê, mà đang đói quá, huhu)

Buổi tối, Dụ Ninh lo Cố Tỉ Vực đột nhiên tỉnh lại nên mới dặn người làm chút đồ ăn, bây giờ nhìn bát cháo bỗng cũng thấy có chút đói bụng.

Dụ Ninh nhìn lướt qua kẻ đang nhắm mắt nằm trên giường, đem chiếc thìa sứ đặt bên môi thổi thổi, “A_________’

Cố Tỉ Vực cười run cả lông mi, há mồm ngậm thìa cháo, thản nhiên với phương thức đút cơm cho trẻ mẫu giáo của cô. Chỉ là, cháo vừa vào miệng, anh liền cau mày lại. Dụ Ninh cắn răng nhẫn nhịn sự cười nhạo của anh, “Nóng?”

Cố Tỉ Vực gật đầu, “Em thử ăn đi.”

Dụ Ninh cúi đầu nhìn bát cháo, ai thèm đồ ăn dở của anh chứ.

Nhìn đôi bầu má phinh phính, trên mặt cố tỉ ực thoáng hiện ý cười, mặc dù không biết tại sao cô lại đột nhiên thay đổi thái độ với mình, nhưng anh muốn biết, ranh giới chịu đựng của cô với anh đến được mức độ nào.

Cố Tỉ Vực không có ý khoan nhượng, dù cho thấy cô trầm mặc, anh cũng nhấp miệng, hai mắt nhìn thẳng đỉnh đầu cô. Dụ Ninh cắn môi dưới, uống một hớp cháo,” Cũng đâu có nóng lắm.”

ánh mắt Cố Tỉ Vực lướt đến cánh môi thấm ướt của cô, dừng lại ba giây, bỗng nhận ra, ngoài khuôn mặt nhỏ bầu bĩnh, đôi môi cô cũng khá đẹp, khuôn môi khéo léo, hơi bĩu lên, sắc môi là màu đỏ thẫm hơi nhạt đi, như trái anh đào ngon miệng, Cố Tỉ Vực dằn xuống rung động trong lòng, “Ừ, phiền em.”

Lúc sau, Cố Tỉ Vực cũng không làm trò gì quấy phá, Dụ Ninh chỉ trong ba phút là có thể đưa cả bát cháo nhét vào bụng của anh ta. Cô liếc nhìn thời gian, 23:59, còn một phút nữa.

“Đỡ hơn chút nào chưa?” Dụ Ninh cầm khăn ướt lau nhẹ môi cho anh.

Ánh mắt Cố Tỉ Vực trượt vào cổ áo mở rộng trước mặt, cách mấy tiếng thôi cô đã đổi một chiếc áo lót khác, áo đen viền lace bao bọc quá nửa bộ ngực trắng sữa, cảm giác chỉ nhìn xuống một chút nữa thôi là có thể thấy một chút điểm hồng.

Dụ Ninh cắn môi dưới,(chị này động tác cắn môi quen thuộc) ánh mắt càn quấy như vậy mà có thể coi như không mới là lạ, háo sắc, đợi qua 0h để xem tôi cho anh một bài học!

Đầu óc Cố Tỉ Vực choáng váng, đầu mới thanh tỉnh đôi chút,  theo thời gian cuốn dần đến 0h lại ngày càng hỗn độn dần, ánh mắt sâu thẳm hướng về phía đôi bầu ngực phập phồng kia, nhất thời quên dời đi.

00:00

Vừa đến 0h, bầu trời bỗng xuất hiện từng tầng ánh sáng lan rộng màu xanh lam, một lúc sau, ánh sáng vỡ vụn, một tiếng vang lớn nổ dưới nền trời.

Tại khoảnh khắc tầng sáng xuất hiện, Cố Tỉ Vực lập tức hôn mê bất tỉnh. Nhiệt độ cơ thể anh không ngừng tăng mười độ, vượt qua nhiệt độ của một người bình thường, tuy nhiên hô hấp vẫn đều đặn, giống như chỉ đang ngủ say.

Dụ Ninh biết đây là do anh đang thức tỉnh dị năng mới đi vào say giấc, phải đến mười hai giờ ngày mai mới tỉnh lại.

“Bành bạch______”

Dụ Ninh tát Cố Tỉ Vực hai cái, nhìn thấy trên mặt anh có vết đỏ, trái tim cũng thoải mái lên.

(1) linh căn: ai đọc tu tiên chắc biết rõ lắm nè, mình khó giải thích quá, đai loại là không có thì không tu luyện được, một trong những điều kiện để xét khả năng đấy ạ
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.