Sáng hôm sau.
Cô gái rung rung hàng mi dày, tỉnh lại từ giấc ngủ say, cảm giác đầu tiên là thật ấm áp, sau đó là có hơi khó thở.
Rồi cô chợt phát hiện mình đang chôn đầu thật sâu vào lồng ngực người nào đó, ấp ám với khó thở là chuyện quá bình thường, không, trọng điểm không phải chỗ này, mà là: Vì! Sao! Tên! Này! Lại! Nằm! Trên! Giường! Cô!
Muốn chết à?!
Gần như Hạ Hoàng Tuyền vừa tỉnh, Thương Bích Lạc sớm tỉnh táo kia đã nhận ra ngay, cái tên khốn giảo hoạt này đúng ngay một giây trước khi cô gái đánh người, đột nhiên dùng giọng điệu đáng thương đến lạ nói: “Em tỉnh rồi à?”
“…” Cái giọng điệu ai oán này là sao đấy? Hạ Hoàng Tuyền hơi ngơ, cô xoa đầu ngồi dậy, quyết định hỏi cho rõ trước đã, “Sao anh lại ở trên giường em?”
Thương Boss lẳng lặng quay mặt đi, giọng điệu như cô vợ nhỏ: “Em đã quên hôm qua mình làm gì rồi sao?”
“…!!!” Sấm sét đùng đoàng!
Hạ Hoàng Tuyền không ngờ rằng đời này mình có thể nghe được một câu thoại kinh điển như vậy, cái cảm giác quen thuộc như kiểu tên sở khanh sau khi ăn sạch sẽ cô gái yếu đuối rồi không thèm nhận là thế nào hả giời? Hơn nữa người sắm vai đằng trai hình như là cô thì phải? Đừng, đừng đùa chứ? Cô không phải loại người này đâu?
Vấn đề là, cô thật sự không cảm thấy Thương Bích Lạc đang nói dối! Mặc dù chuyện tối hôm qua không ấn tượng lắm, nhưng có một vài hình ảnh chợt lướt qua trong cơn đau đầu…Có cảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-boss-den-han-cuoi/1176884/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.