“Xin đợi một chút!” Câu đầu tiên giữa Hạ Hoàng Tuyền và Đỗ Hướng Vãn là do người sau nói ra. Cô gái đang đi tới đầu đường, bởi vì tiếng gọi to ấy mà lơ đãng quay đầu lại, nháy mắt khi đối diện với ánh mắt của người con gái kia, cô đã hiểu là đang gọi mình. Hơn nữa còn có một cảm giác quen thuộc đến kỳ lạ. Thời tiết đã gần cuối thu, tiết trời càng ngày càng rét lạnh, thứ gọi là thay đổi khí hậu đặc biệt thể hiện rõ trên trang phục của mỗi người, chẳng hạn như người phụ nữ đang đi về phía Hạ Hoàng Tuyền. Phụ nữ bẩm sinh đều có khả năng quan sát đồng loại, gương mặt và quần áo luôn là trọng điểm (tất nhiên ngoại trừ sự nổi bật của Hồng tỷ),dù trong mắt nhiều người, Hạ Hoàng Tuyền căn bản “không phải phụ nữ”, nhưng về điểm này, cô vẫn có đủ tư cách. Hạ Hoàng Tuyền đầu tiên chú ý tới chiếc áo gió màu vàng nhạt trên người đối phương, nơi đầu đương gió thu đìu hiu, cô gái đằng xa kia mỏng manh như chiếc lá lẻ loi vô tội bị gió cuốn đi, càng tăng thêm sự mềm yếu đáng thương. Đối phương càng tới gần, gương mặt cũng càng hiện rõ trong tầm mắt của cô: cô ấy có khí chất vô cùng phù hợp với diện mạo, không tính là quá xinh đẹp, nhưng trông rất thanh tú, điềm đạm nho nhã. “Con gái rượu” trong truyền thuyết chắc là đang nói kiểu này nhỉ? Nhưng sắc mặt lại có phần tái nhợt, áo choàng lẫn mái tóc dài càng khiến cái cằm nhọn hơn, nhìn có phần gầy yếu, có điều sự gầy yếu này cũng không làm cho cô gái xấu đi, ngược lại còn khiến đôi mắt long lanh kia lớn hơn. Cứ cảm thấy, lỡ không cẩn thận thì sẽ vỡ mất. Hạ Hoàng Tuyền từ bé đến lớn đều là bảo bảo mạnh khỏe, ít khi bị bệnh, đối với những người có thân thể không được tốt, cô chợt có cảm giác khẩn trương từ bản năng…Cô không thể nói rõ cảm giác này từ đâu mà đến, nhưng xin chắc chắn không phải là mấy cảm xúc xấu như ghét bỏ, khinh thường, thương hại linh tinh gì đó. Loại cảm xúc này khiến cô có xu thế cẩn thận dò hỏi đối phương: “Xin hỏi, cô có chuyện gì không?” “Tôi…” Người kia còn chưa nói dứt câu, Hạ Hoàng Tuyền đột nhiên nhận ra cảm giác quen thuộc kia từ đâu mà đến, dáng người, tóc choàng*, cho người ta cảm giác – tất cả đều trùng hợp với hình ảnh mà cô đã từng thấy. “A! Là cô, Ngôn Tất Hành…” Câu nói ngừng giữa chừng, Hạ Hoàng Tuyền không biết nên hình dung từ ngữ thế nào để miêu tả mối quan hệ giữa hai người này, bởi vì cô căn bản không biết gì cả. Nét ngạc nhiên thoáng hiện lên trên gương mặt cô gái kia, sau đó nói, “Anh ấy đã nói với cô về tôi?” “Cái này…” Hạ Hoàng Tuyền im lặng quay mặt đi, đáp án rõ ràng là đang phủ định, vấn đề là… Cô cũng đâu thể nói mình từng rình coi Ngôn tiểu ca được, loại chuyện này rất phù hợp với giả thiết của Thương Bích Lạc, nhưng đâu có liên quan đến cô đâu! “Tôi vốn cho là với tính cách của anh ấy, tuyệt đối không nói cho bất cứ ai.” Cô gái mỉm cười, nhưng trong nụ cười ấy lại pha lẫn một chút chua xót. “…A ha ha ha.” Cứ thấy đối phương đang hiểu lầm điều gì đó rất tế nhị, nhưng hoàn toàn không có biện pháp giải thích, mùi vị này đúng là khó ngấm. Vì thế Hạ Hoàng Tuyền bắt đầu chuyển đề tài, “Khéo thật, lại gặp nhau ở đây, ha ha ha.” “Không phải khéo, tôi nghe những người khác nói, cô thi thoảng sẽ đi tuần tra địa bàn quanh đây.” “…” Này! Cô chỉ lo lắng sẽ có ai đó gây rắc rối ở gần căn cứ, hay có dị năng giả bắt nạt người bình thường gì đó cho nên mới bớt thời gian đi vòng quanh vài lần có được không? Cái kiểu nói chuyện như “thế giới động vật” này là như thế nào?! “Cô có thể bớt chút thời gian không?” “Hả?” Hạ Hoàng Tuyền vốn muốn từ chối, bởi vì nếu đáp ứng thì có thể sẽ biết được chuyện khó lường nào đó, nhưng sau khi đối diện với ánh mắt khẩn cầu của đối phương, lòng cô liền mềm nhũn, ma xui quỷ khiến thế nào mà gật đầu, “Được.” Sau đó muốn vả cho mình một phát! Nhưng giờ đổi ý, cô không làm được a! “Tới bên kia được không?” Cô gái vươn tay, chỉ cái ghế dài ở gần đó.
“Ừm.” Đi tới chiếc ghế dài ven đường, dưới sự dẫn dắt của Hạ Hoàng Tuyền, cả hai tự giới thiệu một chút về bản thân, tới lúc này Hạ Hoàng Tuyền mới thực sự biết được tên của đối phương – Đỗ Hướng Vãn. “Cái tên rất êm tai.” Cái tên nghe như nữ chính trong văn học này thật khiến người ta vừa hâm mộ vừa ghen tị mà. Đỗ Hướng Vãn cũng lễ phép đáp lại: “Cảm ơn, tên cô nghe cũng rất đặc biệt.” “…” Đúng vậy, đặc biệt tới mức đối phương cũng ngại khi nói ra từ “dễ nghe”, đặc biệt đến độ lúc học tiểu học, giáo viên từng hỏi có phải bố mẹ cô có thù với con mình không! Nếu nói không thù oán thì sao có thể đặt cho nhau một cái tên đáng sợ như thế chứ? Hạ Hoàng Tuyền gì đó…Tạm biệt! “Diêm La Vương” hay mấy biệt hiệu quỷ quái gì đó…Good bye! Hai người rất tự nhiên mà ngồi ở hai bên trái phải của băng ghế, bản thân hai người cũng không thân thiết gì, nên ngồi cùng nhau mới có cảm giác kỳ quái. “Khụ, có chuyện gì, giờ cô có thể nói.” “Lúc nãy cô vừa nói, anh ấy…” Đỗ Hưỡng Vãn dừng một chút, dường như có phần khó mở miệng, nhưng cuối cùng vẫn nói ra, “Hình như chưa nói cho cô biết đề nghị của tôi.” “Đề nghị của cô?” “Ừm, tôi muốn anh ấy dẫn cô tới cho tôi gặp mặt một lần.” “Hở?” Đây là tiến triển quái đản gì đây? Hạ Hoàng Tuyền đớ người, sau đó hỏi lại, “Cô tìm tôi có chuyện gì?” Giữa bọn họ hẳn không có giao cắt gì mới đúng chứ nhỉ? Nhưng ngàn vạn lần đừng nói cái gì mà “nghi thức bàn giao tình cũ và tình mới” nhá, vậy đúng là quá máu chó! “Tôi muốn xin cô…xin cô…” Đỗ Hướng Vãn cúi đầu, ngón tay vô thức mân mê góc áo, hơn nửa ngày sau mới thấp giọng nói, “Xin cô thả Thành Dương.” “Thành Dương? Ai?” Đối với đầu óc của cô gái mà nói, đề tài này hình như càng ngày càng đi tới một không gian khác, mẹ ơi, hoàn toàn không hiểu luôn có được không? Cô cảm giác mình hình như đã hiểu được nỗi đau khổ của Ngôn Tất Hành, cái tên khốn có chỉ số thông minh tương đương mình kia, mạch não ắt hẳn trật lất với đối phương! Á từ từ, cách nói này cứ như hoàn toàn kéo thấp chỉ số thông minh của mình xuống. Ngôn Tất Hành nằm không cũng trúng đạn xin miễn trình bày! Thật may là sau đó Đỗ Hướng Vãn tiến hành giải thích, hóa ra Thành Dương chính là một trong những “kẻ tạo phản” trước đó, là dị năng giả bắt được tỷ lệ một phần ngàn kia, vậy thì vận may đúng là không tệ, đáng tiếc lại đi lầm đường…kết cục không nói cũng hiểu. Nhưng mà theo Hạ Hoàng Tuyền biết, sau khi quân đội bắt những kẻ phạm tội chính, những người còn lại đã được thả ra, vậy cái câu “thả” này là có ý… “Có phải anh ta là một trong những kẻ cầm đầu của cuộc nổi loạn không?” Vừa dứt lời, sắc mặt Đỗ Hướng Vãn lập tức trắng bệch, cô ấy thấp giọng nói, “Đúng vậy.” Quả nhiên, Hạ Hoàng Tuyền thắc mắc hỏi tiếp, “Cô với hắn là?”
“Cậu ấy…là em trai của vị hôn phu của tôi.” (tục gọi là em chồng đấy) “Vị hôn phu…” Hạ Hoàng Tuyền lặng lẽ thắp một cây nến trong lòng cho Ngôn Tất Hành, xin nén bi thương! “…Ừm.” Đỗ Hướng Vãn gật đầu, “Thành Dương đúng là đã làm sai, nhưng mà cậu ấy cũng biết sai rồi, thật đấy, cho nên…” “Chờ một lát đã.” Hạ Hoàng Tuyền nhíu mày, lúc nãy trong nháy mắt cô chợt nghĩ tới cái gì đó, sau khi suy ngẫm một lát, cô cuối cùng cũng nhớ ra Thương Bích Lạc từng nói, Ngôn Tất Hành bị bắt có liên quan đến quá khứ của hắn, chuyện kia chắc là do “Thành Dương” chủ mưu hoặc tự mình làm, “Cô biết hắn đã làm gì Ngôn tiểu…đã làm gì Ngôn Tất Hành đúng không?” “…” “Vị hôn phu của cô cũng tham dự đúng không?” “…” “Cô cũng tham dự…” “Không, tôi không có!” Đô Hướng Vãn ngẩng đầu phản bác theo bản năng, cùng lúc đó, sắc mặt của cô ấy lại càng tái nhợt. Cô ấy không nói dối, nhưng mà… “Cô biết chuyện này, nhưng không ngăn cản có phải không?” “…Xin lỗi.” “Người cô nên nói xin lỗi không phải là tôi.” Hạ Hoàng Tuyền đứng dậy, “Tôi nghĩ giữa chúng ta không có cái gì để nói.” Dù cô không ghét đối phương, nhưng lòng dạ thiên vị, so với cô gái trước mặt này, cô tình nguyện đứng về phía Ngôn Tất Hành. “Xin…” Đỗ Hướng Vãn cũng vội đứng lên, trong ánh mắt đầy sự khẩn cầu, “Tôi biết bọn họ làm thế là sai, nhưng lúc ấy, bọn họ đã đảm bảo với tôi là không làm hại đến tính mạng của anh ấy. Sau đó Ngôn… Anh ấy được một cô gái cầm đầu nhóm dị năng giả tới cứu, Thành Tuyên còn bị thương, anh ấy chỉ là người thường. Ý tôi nói là…” Hạ Hoàng Tuyền hít một hơi thật sâu, nghiêm túc nói, “Tôi nói, người cô nên nói xin lỗi không phải là tôi. Nếu cô quen thuộc với Ngôn Tất Hành mà nói, hẳn phải biết anh ấy rất mạnh, trước đó còn lấy được một trong hai danh ngạch của tổ chiến đấu, tôi không thể nghĩ ra tại sao anh ấy lại bị người ta bắt được dễ dàng như thế.” Cô nhìn chăm chú vào đôi mắt của đối phương, tiếp tục nói, “Tôi tin cô không nói dối, nhưng cô có dám thề rằng vị hôn phu tương lai và cậu em chồng kia không lợi dụng cô để bắt anh ấy không?” “…” “Hơn nữa, lúc Ngôn tiểu ca được cứu về, trên người toàn là vết thương, chắc chắn gặp đòn hiểm, nếu không phải bên tôi có dị năng chữa trị, anh ấy chưa chắc đã hồi phục hoàn toàn. Nhưng mà sau khi về, anh ấy cái gì cũng không nói, về khoảng thời gian mà mình gặp đó, một chữ cũng không đề cập, dù có hỏi tới cũng chỉ hi hi ha ha cố tình bỏ qua.” Hạ Hoàng Tuyền mím môi, không biết vì sao, vốn đang rất bình tĩnh, thế mà càng nói lại càng tức, “Anh ấy vốn dĩ có thể trả đũa bọn họ, nhưng cuối cùng cái gì cũng không làm. Dù nhìn theo góc độ nào, người bị hại đều là anh ấy mới đúng chứ? Người cô nên xin lỗi đáng ra là anh ấy mới phải chứ? Nếu…” Cô lại hít sâu thêm lần nữa, rồi từ từ thở ra, cố làm cho giọng điệu mình bình tĩnh lại, “Dù như thế nào, mong cô nói với anh ấy lời tạ lỗi chân thành, sau đó hãy tới tìm tôi nói chuyện này.” Dứt lời, cô xoay người toan bỏ đi. “Tôi từng xin lỗi rồi!” Sau lưng chợt vang lên câu nói ấy, Đỗ Hướng Vãn lớn tiếng nói, “Trước khi tới tìm cô, tôi đã nói lời xin lỗi với anh ấy, anh ấy cũng nói rằng mình không quan tâm, nhưng mà dù nói thế nào cũng không chịu đồng ý thả Thành Dương hoặc mang tôi tới gặp cô.” “…” Hạ Hoàng Tuyền cảm thấy mình có thể hiểu được suy nghĩ của Ngôn Tất Hành. Lúc ấy, cô và Thương Bích Lạc bị đám người kia sỉ nhục, vẫn chưa cố tình giấu giếm nên hắn chắc chắn biết. Sâu trong nội tâm, có lẽ hắn đã tha thứ cho Đỗ Hướng Vãn, nhưng đồng thời cũng đưa ra lựa chọn như lúc nãy của cô mà thôi. Đại khái là, đối với hắn bây giờ mà nói, bên bọn họ khá quan trọng nhỉ? Hèn gì ánh mắt trước đó khi nhìn cô lại kỳ lạ đến vậy, chắc là đang xoắn xuýt dữ lắm nhỉ? Tên kia… Cứ nghĩ tới cảnh lúc hắn nói câu nói ấy, thật sự cảm động ghê, sau này, ừm, vẫn không nên nói hắn là vật phẩm quan trọng, đúng rồi, phải bớt bắt nạt, tăng yêu thương! Nghĩ một hồi, khóe miệng cô gái bất giác cong lên một nụ cười.
Dù có thế nào, cô thật sự rất may mắn, cho dù ở một thế giới xa lạ đầy rẫy nguy hiểm này, cô vẫn có thể tìm thấy những tình cảm quý giá mà khó có thể tìm thấy ở thế giới bình thường, dù là tình thân, tình bạn hay tình yêu…Cứ cảm thấy, thật là may mắn quá mức, có hơi sợ sẽ gặp phải báo ứng. “Hơn nữa, người giống như Ngôn Tất Hành, nếu cô cũng có thể chấp nhận, vì sao không chịu tin những người khác cũng sẽ tự sửa đổi chứ?” “!Hở?” Hạ Hoàng Tuyền bỗng quay đầu, cứ cảm thấy mình sẽ nghe được câu chuyện khó lường… “Người như Ngôn Tất Hành?” “Đúng vậy.” Đỗ Hướng Vãn một tay lau đi nước mắt trên mặt, giống như chú thỏ bị ép tới giới hạn, không e dè nói ra, “Chắc hẳn anh ta đã nói với cô rồi đúng không? Tôi là bạn gái cũ của anh ta, đứng từ góc độ này, tôi có nói một cách chắc chắn với cô, anh ta trước kia, là một tên khốn nạn!” “…Cái cách nói này có phải…” Rất quá đáng. “Tôi không nói dối, cũng không nói quá.” Biểu cảm của cô gái dần bĩnh tĩnh lại, “Tôi quen anh ta vào lúc học cấp ba, chúng tôi học cùng lớp. Thành tích của anh ta rất kém, thường xuyên đi trễ về sớm, trốn học liên miên, nhưng bởi vì trong nhà có tiền có thế, không ai dám quản.” “…” “Khi đó anh ta cực kỳ ngang ngược, quả đúng là bá vương trường học, lớp trưởng bởi vì cãi nhau với anh ta mà bị đánh tới mức nhập viện, sau đó vì để trốn tránh mà anh ta chọn học lại một năm, chủ nhiệm lớp bởi vì chuyện này mà trách mắng anh ta vài câu trước lớp, không bao lâu sau liền bị điều đi.” “…” “Còn thường xuyên đi ra ngoài trà trộn với những người trong xã hội, hút thuốc, uống rượu, đua xe, trấn lột, những việc này anh ta đều đã làm qua.” “…” Tôi, đậu xanh rau má! Cái này gọi là gì? Gọi là “Mỗi thanh niên đều có có thời kỳ nổi loạn”? Hay là “Không phải trẻ trâu nào cũng có mùa xuân”? Cứ cảm thấy…Khó mà tưởng nổi Ngôn tiểu ca lại như vậy, hơn nữa, chuyện vi diệu là, Hạ Hoàng Tuyền nhìn về phía Đỗ Hướng Vãn, “Anh ta tồi như vậy, sao cô lại thích anh ta?” “Tôi bị ép.” “…” Cường đoạt dân nữ?! Hôm nay là ngày bão sét à? Một đám sét bổ thẳng vào đầu, má ơi, con không tiếp thu nổi nữa! *Tóc choàng: là mái tóc đen xoăn, buông xõa trước ngực như thác nước, gợi cảm và quyến rũ, kiểu tóc này được ưu chuộng vào thập niên 1980 cho đến nay, kiểu tóc này của Lâm Thanh Hà được các cô gái thời đó rất ưa chuộng. [IMG] Lời tác giả: Không sai, nguyên nhân khiến Ngôn Tất Hành khó lòng mở miệng không phải bởi vì “Rất yêu rất yêu em”, mà là bởi vì hắn từng đi qua lịch sử nổi loạn đầy đen tối…Hắn năm đó cực kỳ ngáo, ngáo vô cùng tận, sau đó bi kịch ập đến…ớ hớ hớ hớ XDDD Vì thế chương sau chúng ta sẽ tiếp tục về lịch sử đen tối, Ngôn tiểu ca sẽ tự mình lên sân khấu
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]