Gió thu hiu quạnh!
Có cây tả tơi!!
Sóng lớn dâng lên!!!
Sóng to ngập trời!!!!
Chỉ thấy một người con gái mặc áo đen đứng trên đỉnh mỏm đá, tay trái cầm đao, vạt áo gió thật dài bay phần phật trong gió...
“Stop!” Hạ Hoàng Tuyền đang chải đầu phải khẩn cấp kêu dừng, trừng Ngôn Tất Hành, “Anh đang miêu tả cái thứ quái dị gì đấy?”
“Khi đại hiệp lên sân khấu không phải đều là không khí này à?” Không biết Ngôn tiểu ca xới đâu ra một cái mũ nồi đen đội lên đầu, bày vẻ đạo diễn đang suy ngẫm sâu xa, nói, “Cái này gọi là vô chiêu thắng hữu chiêu, đầu tiên phải lấy khí thế ngập trời áp đảo đối phương, sau đó!”
“Sau đó tôi và bọn họ cùng bị sóng gió cuốn xuống sông, cảm ơn.”
“...”
“Hơn nữa, ở gần sống Đái có cái mỏm đá to nào như anh miêu tả không? Không, nói đúng hơn, chỗ sân khấu solo đúng ra phải là trong thành phố chứ không phải bờ sống mới đúng chứ? Tư duy của anh sao lại có thể phát triển tới hướng đấy được vậy?!”
“... Hết thuốc chữa.” Ngôn Tất Hành đau thương che mặt lại, “Cái kiểu con gái không có chút tế bào lãng mạn như em đúng là hết thuốc chữa!”
Hạ Hoàng Tuyền thở dài, vừa khoác áo gió lên người, vừa phản pháo không chút ngại ngần, “Nếu là mấy cái tế bào lãng mạn vớ vẩn như vậy thì em không cần!”
“...” Ngôn Tất Hành muốn hộc máu, nhìn về phía Thương Bích Lạc, lên án: “A Thương! Quản người phụ nữ của cậu đi!”
Thương Bích Lạc chỉ liếc mắt nhìn hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-boss-den-han-cuoi/1176872/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.