Editor: tiểu mao Vua zombie trong tưởng tượng là như thế nào nhỉ? Cao ba mét? Nặng năm tấn? Cắt một cái bắp tay cũng đủ cho toàn bộ dân Châu Phi ăn no? Bộ ngực vĩ đại đủ để cho vú em trên thế giới tự ti? Kết hợp đống tưởng tượng của người nào đó, đây chẳng phải là một vú em có thân hình cao lớn à? Cho nên có thể ngẫm được, khi Hạ Hoàng Tuyền nhìn thấy thứ gọi là “vua zombie” kia đã sốc cỡ nào. không cao cũng không khỏe, không cơ bắp rõ ràng, nhưng vậy mà lại có chút trùng hợp kỳ quặc với tưởng tượng của cô. Nó là “nữ” hoặc nên nói, nó từng là nữ. Giống với mấy zombie khác, làn da xanh đen trông rất cứng rắn, gương mặt giống với con người. Nhưng vẫn có chút khác so với zombie ngoài kia, ngoại trừ màu da và gương mặt, nó vẫn giữ được những đặc điểm của con người. Sau vụ đánh bom, quần áo tóc tai gì đó đương nhiên cháy sạch rồi, “nữ” vương zombie chỉ đứng trên tảng đá cao cao, nhìn xuống Hạ Hoàng Tuyền, gương mặt xinh đẹp thong dong lạnh lùng, đôi mắt đen nhánh lạnh lẽo như lưỡi kiếm, thân thể trần trụi với đường cong tuyệt đẹp, nếu cứ đứng bất động thì đúng là như một tác phẩm nghệ thuật điêu khắc bằng đồng thau tuyệt đẹp. Hạ Hoàng Tuyền rất khó dùng ánh mắt thưởng thức đơn thuần để nhìn nó, tuy là trong tay nó không có bất kỳ vũ khí gì, nhưng bản thân nó đã là một món vũ khí rồi. Bỏ qua chuyện nguy hiểm bên ngoài, cô vậy mà lại cảm giác được sự quen thuộc trên người đối phương, nhưng sau khi nghiên cứu cẩn thận, cô không cách nào tìm được bóng dáng này trong trí nhớ. Ảo giác ư? không, giờ không phải là lúc nghĩ tới chuyện đó. cô hít một hơi thật sâu, thở ra từ từ, bởi vì vừa chạy tới lẫn khiếp sợ nên hô hấp có hơi loạn, sau khi bình ổn xong, tay phải không chút run rẩy đưa tới bên hông, từ từ rút trường đao vẫn luôn làm bạn với mình cho tới nay, dù có đối diện với kẻ dịch như thế, cô cũng có lòng tin vững chắc, chỉ cần có nó, mình chắc chắn sẽ không thua. Vua zombie ngiêng nghiêng đầu, mở miệng, sau khi thử nhiều lần, vậy mà lắp bắp nói ra một câu: “cô...tới...” “...” Câu nói như vậy mà do người bình thường nói, có lẽ phải chịu cười nhạo, nhưng Hạ Hoàng Tuyền không cười nổi, bởi vì cái này chứng minh, nó đúng thực là có trí tuệ. Con zombie không thấy có người đáp lại, cau mày nói tiếp: “Giết...cô... ăn...chắc...vô cùng...ngon... đấy...” “Tuy là mày nhìn khó ăn muốn chết,” cô gái lập tức giơ lên đao võ sĩ trong tay, chỉ thẳng vào đối phương, “Tao vẫn muốn giết mày!” Có lẽ cảm nhận được ý sỉ nhục trong câu nói, vua zombie đột nhiên ngẩng đầu thét dài một tiếng, người nó hơi hạ xuống, đôi chân nhìn thì gầy gò nhưng sức bật rất lớn, đứng tại chỗ dậm chân một cái rồi nhảy xuống khỏi tảng đá, thân thể nhanh nhẹn như tia sét, chỉ nhìn thấy ánh sáng màu xanh đen lướt qua. Nhanh quá! Nó còn nhanh hơn mấy con zombie tốc độ! cô gái đã kéo xuống bịt mắt từ lâu, hơi nheo mắt lại, bình tĩnh hít thở, tập trung ý thức, bốn bề như dần rơi vào yên tĩnh, cô như đang ở giữa mặt hồ tĩnh lặng như gương, cẩn thận cảm nhận mỗi một cơn sóng gợn trên mặt hồ. Tới rồi! Hạ Hoàng Tuyền để ngang đao trước ngực, chuyển thủ thành công, trở tay xuất ra một đòn chém, dùng toàn lực! Từ lâu, nương tay với kẻ thù là tàn nhẫn với bản thân, bắt đầu từ giờ, mỗi một động tác của cô, đều coi giết chết đối phương làm tiền đề. “Đinh!” Trường đao tiếp xúc với hai chân đối phương, phát ra tiếng kêu giòn vang như kim loại va chạm với nhau, cứng quá! Trong lòng Hạ Hoàng Tuyền thấy hơi kinh, không chỉ tốc độ nhanh mà làn da còn chắc chắn hơn mấy con kia, như vậy, nó cũng có điểm yếu ư?! Điểm yếu của nó ở đâu? một kích không trúng, vua zombie nhanh chóng lùi lại theo lực va chạm, hai chân vững vàng đáp xuống mấy tảng đá xung quanh, lần nữa mượn lực nhảy tới. “Đinh!” “Đinh!” “Đinh!” ... Hàng chục âm thanh giòn giã theo sau. Vua zombie giống như một viên đạn pháo có tính sát thương cực lớn, mỗi lần nó đều tấn công người ta bằng tiếng thét và thế tấn công uy mãnh, rồi lại bị đánh lui về. Sau nhiều lần đánh không trúng, nó gào vang tiếng thét giận dữ: “Giết...giết...mày!” Trong vô thức, giọng của nó đã mượt mà hơn rất nhiều. Hạ Hoàng Tuyền nhìn như phòng thủ thành công, thật ra mới thật sự là người rơi xuống thế hạ phong. cô cứ đứng tại chỗ, dùng tay chắn công kích bằng hai chân của đối phương, vốn đã đã gặp bất lợi, đối phương còn không ngừng mượn lực, mà cô chỉ có thể dùng sức của chính mình chống lại, tay đã tê dại từ lâu, thậm chí còn bắt đầu run nhè nhẹ, chân cũng khuỵu xống, hõm vào đất một cách vô thức. Cứ thế này thì không ổn! Tuy là đối phương đã tạm dừng, nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy, cô sẽ phải chịu cảnh thua trận theo cách thức ngột ngạt này, nhất định phải nắm chắc tiết tấu trong tay mình mới được. cô hạ quyết tâm, cứ vậy giơ trường đao sắc bén trong tay, lấy khí thế mạnh mẽ không thể đỡ được, chủ động phóng về phía đối phương: “Có bản lĩnh thì đừng có trốn!” Có lẽ chỉ có lúc này, tính chất “Đối phương có trí tuệ thậm chí là tự trọng” mới có chỗ tốt, vua zombie quả nhiên không trốn đi, giống như để chứng minh cho cái gì đó, vững chắc dùng tay ngăn cản công kích của Hạ Hoàng Tuyền, cô bỗng nhiên thay đổi chiêu thức, nhìn thì đường chém bình thường nhưng trong đó lại dùng một phần tư tử khí trong đao. Tử khí bùng nổ!!! “Gào!!!” Giống như là cảm giác được gì đó, vua zombie dừng động tác, bứt ra lui về sau, nhưng đã quá trễ, cánh tay trái đã bị chặt đứt, sau khi trường đao chém đứt cánh tay vẫn cắm thật sâu vào vai trái nó, pho tượng đồng thau hoàn mỹ trong nháy mắt xuất hiện vết thương không thể xóa nhòa, nhưng, chưa đủ! Đây không phải điểm yếu của nó! Hạ Hoàng Tuyền vừa mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, trong lòng đột nhiên lại hiện lên tiếng kêu gào “Nguy hiểm!” cô vội lui về sau, ngạc nhiên phát hiện, trường đao của mình vậy mà đang bị vua zombie tóm chặt, từng chút rút khỏi người nó. Động tác nhìn có vẻ thong thả, nhưng lại làm lưng cô lạnh một mảng. cô tuyệt đối không thể bỏ tay khỏi đao, chỉ có thể dùng toàn lực, liều mạng kéo đao về phía mình, nhưng ngoài dự đoán là, vua zombie lập tức buông tay, trong nháy mắt Hạ Hoàng Tuyền mất thăng bằng lảo đảo một cái, nhưng trong nháy mắt này, bụng cô bị đối phương đá trúng, bay ngược ra ngoài, đập trúng khối đá đang dựng đứng, phát ra tiếng “oàng” thật lớn, trong cổ họng trào lên ngụm máu nóng, cả người cô rơi xuống, vô cùng trầy trật. “Lừa gạt...giết! Ăn!” Cả người Hạ Hoàng Tuyền đang đầy bụi, cô che bụng mình, liên tục phun ra mấy ngụm máu, cô dùng một tay chống đao đỡ cơ thể đang run rẩy dậy, một tay quệt miệng, cười lạnh nói, “Chết? Còn chưa biết ai chết đâu!” “Chết!!!” Cho dù là con người hay zombie, đều tinh tường hiểu rằng, hôm nay bọn họ không chết không ngừng! Va chạm, loạng choạng, tan vỡ, sụp xuống... âm thanh thật lớn vang vọng nơi phế tích, giống như khiếp sợ nơi đây là địa bàn của “vua”, nên dù âm thanh rất to nhưng vẫn không có con zombie nào lại gần, có lẽ chính vì nguyên nhân đó, thanh niên mới có thể hưởng thụ chút yên bình, nhưng mà, có thể là sự yên bình cuối cùng cũng không chừng. Gương mặt hắn bình thường luôn vui cười, giờ lại đầy máu tươi, không rõ là của zombie hay là của mình, giống như một chú chó chết lẳng lặng nằm sấp trên đất, chân trái từ đầu gối đã bị gặm mất, đùi phải uốn lượn theo tư thế kỳ quặc, tay phải từ chỗ đầu vai cũng bị mất, chỗ duy nhất hoàn hảo không bị tổn thương gì là cánh tay trái đang quơ quào lung tung, phía trước...là hộp thuốc bị hắn vứt bỏ không lâu. “Ầm” ‘ Lại là một tiếng vang lớn truyền tới. Mặt đất rung động, giống như có con rồng lửa sắp sửa lao từ dưới lên. “Em gái huyên náo ghê gớm thật...Nếu nó ra thật...Vậy không cần tự mình châm thuốc rồi...” Thanh niên bị chính trí tưởng tưởng của mình chọc cười, mà lúc này, sau khi phí mất mấy phút mò mẫm trên mặt đất, ngón tay cuối cùng cũng thành công lấy được mục tiêu, cầm đến trước ngực, ngửi mùi thơm phả vào mũi, hắn hạnh phúc thở dài thành tiếng, sau đó lẩm bẩm nói: “thật xin lỗi, em gái, không phải anh không muốn giúp cô, chỉ là giờ anh thật sự muốn hút một điếu... Đợi anh hút xong điếu này là có thể full máu sống lại, anh sẽ tới giúp cô...” Lúc nói chuyện, hắn dùng tay trái vụng về mở hộp thuốc in dấu chân, dính máu tươi ra, đầu trên của thuốc lá bên trong bị thấm ướt máu zombie, thanh niên hơi sửng sốt rồi cười thành tiếng: “Được, dù sao nhiều sắt cũng không ngứa, không sao cả...” nói xong liền ngậm điếu thuốc vào miệng, tay sờ vào túi, bỗng ngây dại cả người. Bật lửa...Lúc nãy liều mạng, đã không cánh mà bay. Có thể tìm lại được không? hắn quay đầu lại, nhìn chăm chú vào xác zombie rải đầy đất và cánh tay cẳng chân của mình bị đứt nằm cách đó không xa, có thể tìm được mới là lạ? “Ông trời thật quá tàn nhẫn...” hắn oán hận lẩm bẩm một tiếng, “không, là do em gái nguyền rủa tàn nhẫn, đúng là không hút được thuốc mà...” Thanh niên giống như con chó ghẻ lật người tại chỗ, nặng nề thở dốc vài cái, nhìn chăm chú vào bầu trời xanh trên đầu, rõ ràng đêm qua mưa rào một trận to, thế mà hôm nay trời quang mây tạnh, hắn nhai tàn thuốc trong miệng, hưởng thụ híp mắt lại. Trời trong xanh, ngày đẹp. Còn có... “Nhớ phải cắm thuốc trước mộ anh đấy...nhưng mà...không được khóc...” Tuy rằng em khóc không xấu đâu. Có lẽ đây là duyên phận kỳ diệu, ở trong một góc kín, Thương Bích Lạc cũng nằm trên đất cùng một tư thế với Ngôn Tất Hành, nhiệt độ cơ thể dần dần lên cao, giống như có thể đốt cháy mọi thứ xung quanh. rõ ràng đã rơi vào hôn mê, đại não vẫn có thể tự hỏi một cách quỷ dị. Lý trí nói với anh, đây chỉ là ảo giác của anh, nhưng sâu trong tâm hồn lại có nơi nào lặng lẽ truyền tới: [Nếu đốt cháy hết, mình có thể đi ra ngoài. đi ra ngoài? Sao lại phải ra ngoài? Nơi đây rất an toàn? không, nhất định phải đi ra. Mình muốn tới cạnh cô ấy. Cố sống sót, đợi tôi trở lại. thật sự sẽ trở về ư? Nếu không về được thì sao?] Tiếng ồn ào bên tai liên tục vang lên làm anh khó chịu, linh hồn trôi nổi vô định, tựa như bay giữa đám mây mờ, thân thể dường như xảy ra thay đổi không biết tên, cả đời này của anh, trừ lúc phát hiện mình mất đi hai chân, chưa bao giờ hỗn loạn như lúc nãy. không thể chịu đựng được! không thể chịu được mình như thế này! không thể chịu được...Thực sự muốn vứt bỏ lý trí sao? Hay là...bản thân đang bất lực? Vũ lực, là thứ vô dụng...anh vẫn luôn tin tưởng vững chắc vào điều ấy. Dù có mạnh mẽ cỡ nào cũng sẽ chết trong đao thương, dù quyền cước có tinh diệu, cũng đấu không lại súng đạn, tinh thông các loại súng ống thì đã sao? một quả bom rơi xuống, cái gì cũng không có, cái gì cũng chẳng còn. Vũ lực là thứ vô dụng, cũng như vậy, thứ rẻ rúng nhất trên đời chính là mạng người. Ở đất nước được pháp luật khai sáng cai trị, bỏ ra một số tiền nhỏ là có thể mua được không ít chỗ ngủ vắng lặng cho kẻ lang thang, bọn họ lặng lẽ biến mất cũng không ai quan tâm. Ở quốc gia có mức độ chênh lệch giàu nghèo rõ ràng, mấy chục tệ đã có thể mua được trinh tiết của cô bé mười một mười hai tuổi. Quốc gia toàn người da đen, có câu lạc bộ săn thú, chỉ cần chi ra một khoản tiền cho người nghèo, họ sẽ cam tâm tình nguyện đóng vai con mồi cho kẻ có tiền, đang sống sờ sờ bị một phát súng bắn chết. anh còn từng gặp kẻ trời sinh tính tự ti những lại có khao khát thể hiện, dùng một cây kẹo que làm mồi nhử, bảo đứa trẻ cầm gói thuốc độc trộn vào trong thức ăn mà dì nấu bếp đang làm, cuối cùng những đứa trẻ bị hại lẫn cậu bé hại người đều chết hết, mà kẻ chân chính đứng sau màn hạ độc thủ này lại lưu giữ ảnh chụp, video vào trong máy của mình, thường xuyên hưởng thụ mùi vị “vĩ đại”, “vui sướng”. Thứ cặn bã đáng ghê tởm đó chỉ khiến xã hội này càng khó chịu hơn, giống như một nồi canh đã ôi thiu còn trộn thêm thức ăn thừa, mùi thối đế phát ói. Sau đó thì sao? Người đàn ông vĩ đại này đã bị bố mẹ giận dữ mà cho thành nước bùn trong cống nước. Toàn thế giới này vốn là kim tự tháp của sự thống trị và bị trị. Chỉ có trí tuệ tuyệt đối mới tới được đỉnh, còn những người có vũ lực thì sao? Dưới sự điều khiển của trí tuệ, bọn họ chỉ là quân cờ trong ván cờ, là những con sâu bướm trong mạng nhện, tự cho là dựa theo ý chí mình mà “đi trước”, rồi sau đó “chết đi” dưới sự quấn chặt vô hình của mạng nhện, trừ lần đó ra thì chẳng còn giá trị gì. anh vẫn luôn tin tưởng vững chắc điều ấy. “Ầm!!!” “A ––” Thanh niên bỗng mở bừng hai mắt, vậy mà anh có thể tỉnh dậy từ cơn hôn mê, ảo giác sao? anh hình như nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của cô, ảo giác rồi? Sao có thể? cô vẫn luôn rất mạnh mẽ. Hơn nữa, dù có là thật, bây giờ anh có thể làm được gì đây? Đôi tay yếu ớt này, đến nâng cũng không nâng được. Hai chân tê liệt này, ngay cả đứng cũng không xong. Cái thân thể rách nát này...anh chỉ có thể lẳng lặng chờ đợi, chờ cô về, hoặc không về nữa. Nếu không về được nữa thì sao? Chỉ cần hơi nghĩ tới chuyện đó, nơi nào đó trước ngực Thương Bích Lạc liền truyền tới cảm giác đau đớn bén nhọn, từng chút từng chút tăng lên, mỗi một giây lại đau xót hơn vài phần, đau thêm vài phần, như thể vô hạn, giống việc đem một trái tim còn đang đập, móc ra, xiên qua xiên tre, nướng trên than đỏ, anh chỉ có thể trơ mắt nhìn, không có cách nào... không biết từ khi nào, anh đã nâng lên đôi tay yếu ớt, ngón tay thon dài từng chút moi hòn đá sau đầu, dù vô ích cũng không sao...Mất sức cũng được...Ngu ngốc tới tận cùng cũng được. “Cố sống sót, chờ tôi quay về.” Nếu em chưa về, anh sẽ tới bên em. Vũ lực đúng là vô dụng, nhưng mà, nếu có thể, giờ phút này bắt anh lấy cài gì để đổi cũng nguyện ý. Hạ Hoàng Tuyền, đừng chết. P/s: chương này vừa dài vừa khó hiểu, mệt chết luôn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]