Sau khi Sato Miwako rời đi, trên ghế chỉ còn dư lại Matsuda Jinpei và Hanada Saharuna.
Matsuda Jinpei buông chén rượu nhìn Hanada Saharuna nói: "Vụ đánh bom lần trước.....Cảm ơn cô đã bắt được thủ phạm."
Hanada Saharuna liếc anh một cái: "Đã biết, anh trả tôi thù lao rồi, hơn nữa hôm nay còn mời tôi uống rượu. Chúng ta huề nhau."
"Không, tạ lễ là một chuyện, còn cảm ơn thì vẫn phải nói." Matsuda Jinpei khẽ nhắm hờ hai mắt: "Chắc cô đã nghe chuyện từ người khác rồi, tên đánh bom kia chính là hung thủ nổ chết bạn tôi 7 năm trước. Tôi xin điều đến Đội 1 Phòng Điều tra Tội phạm chính là muốn tự tay bắt hắn để trả thù."
Cô đã sớm biết.
Hanada Saharuna nhìn anh, nghiêm túc nói: "Anh làm được rồi đó thôi! Còn đánh hắn một trận nữa!"
Dứt lời còn dùng sức gật đầu, sau đó lại bổ sung thêm một câu: "Giờ mới nhớ ra, lúc ấy anh phải đấm hắn thêm hai cái mới phải, dù gì cũng phải viết báo cáo mà."
Nhắc đến ba chữ viết báo cáo, cô còn cố ý nhấn mạnh thêm, quả thực là oán hận cực kỳ.
Matsuda Jinpei nhịn không được nở nụ cười, đôi mắt sau kính râm hơi cong lên, tâm trạng nặng nề khi nhắc tới người bạn thân đã mất của mình dần nguôi ngoai: "So với cô thì đúng là đánh ít thật, bác sĩ nói hắn ta một hai năm sau chắc cũng chưa xuống nổi giường đâu....Làm tốt lắm."
Hanada Saharuna lập tức nhe răng cười.
Matsuda Jinpei thấy cô cứ ngồi cười ngây ngô như vậy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/conan-hom-nay-khoa-dien-xuat-van-muon-cung-tham-tu-dong-quy-vu-tan/1991662/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.