Chương trước
Chương sau
"Tiền bối Sato ~~" 

Hanada Saharuna bước vào văn phòng, vui vẻ giang hai tay bổ nhào vào người Sato Miwako đang đứng bên cửa: "Em nhớ chị quá đi mất!" 

Sato Miwako bị dọa giật cả mình, sau khi nhìn thấy người đến là ai liền nở nụ cười: "Chào mừng trở về, Hanada."

"Hanada, Matsuda, chúc mừng hai người phục chức!" Takagi Wataru cầm tài liệu đi tới, tươi cười nhìn họ: "Kỳ nghỉ thế nào?"

"Tuyệt vời!" Hanada Saharuna giơ ngón tay cái, sau đó thở một hơi thật dài: "Nhưng mà trước đó bận ơi là bận, tự dưng được nghỉ lâu như vậy làm em có chút không quen.....Đây nhất định là đã bị xã xúc nô dịch!"

"Ai nô dịch cô? Chỗ này chỉ có cô là lười biếng nhất!" Một tập folder nhẹ nhàng đập lên đầu Hanada Saharuna, ngay sau đó phía sau cô truyền đến thanh âm quen thuộc. Hanada Saharuna quay lại nhìn, đúng là thanh tra Megure.

"Oa a, thanh Megure, tôi cũng rất nhớ ngài!" Nói rồi liền giang hai tay như muốn ôm lấy, lại bị Megure Juzo dùng tập tài liệu ngăn lại. 

"Đủ rồi, đừng có học Sato nhân cơ hội vỗ bụng người khác. Cô với Matsuda đi điền báo cáo phục chức trước đi, lát nữa nhớ đến văn phòng tôi!" Megure Juzo dặn dò xong liền xoay người rời đi. 

Nhìn bóng dáng của ông, Hanada Saharuna lộ vẻ mặt hoảng sợ: "Thời gian này em có gây chuyện đâu? Ngoan ngoãn đợi trong nhà, còn không bị báo chí chụp lại ảnh mà! Vì sao thanh tra Megure lại muốn mời em vào phòng uống trà?!" 

Matsuda Jinpei thong thả từ phía sau cô đi đến, thuận tay vỗ bả vai cô: "Vừa về đã phải tăng ca, hạnh phúc quá nhỉ Hanada."

"Im miệng mau, cái đồ miệng quạ đen này!" Hanada Saharuna dậm chân. 

"Đừng nghe Matsuda nói." Shiratori Ninzaburo cười nói đi tới: "Là chuyện tốt đó Hanada. Mau đi làm báo cáo phục chức, sau đó đến tìm thanh tra Megure thôi." 

Nếu Shiratori Ninzaburo đứng đắn nghiêm túc đã nói như thế, vậy thì chắc chắn là chuyện tốt rồi. 

Hai mắt Hanada Saharuna sáng lên, lập tức vọt tới bàn làm việc cất đồ, sau đó hừng hực khí thế đến tìm bộ phận nhân sự, cuối cùng hưng phấn gõ cửa văn phòng của Megure Juzo.

"Vào đi."

Trong phòng vang lên tiếng ông nói, Hanada Saharuna vội vàng đẩy cửa ra: "Thanh tra Megure tìm tôi có chuyện gì ạ?"

Megure Juzo ngồi trên ghế nắm tay khụ khụ hai tiếng: "Hanada, lần trước trong vụ đánh bom liên hoàn cô đã thành công cứu được đồng đội và người dân vô tội, hơn nữa còn bắt được tội phạm, theo lý là phải khen thưởng, nhưng vì việc hành hung tên đánh bom đã tạo ra ảnh hưởng tiêu cực, cho nên tiền thưởng của cô đã bị trừ sạch....." 

Hanada Saharuna vẫn rất bình tĩnh. Dù sao thì thời điểm hành hung tên bom phạm cô đã chuẩn bị tốt tâm lý bị cách chức rồi, cho nên chuyện không có tiền thưởng cũng nằm trong dự liệu. 

"Việc này ấy à, tôi hiểu mà! Thanh tra Megure không cần gọi riêng tôi vào để giải thích đâu!" Hanada Saharuna nói. 

"Hanada, cô có thể giữ được tâm thái như vậy là tốt, chứng minh cô đã trưởng thành hơn rồi." Con nhóc này trước kia mở miệng ra là đòi nghỉ phép tăng lương lĩnh tiền thưởng, cho nên bây giờ Megure Juzo vô cùng vui mừng. 

"Nhưng mà, tiền thưởng cho vụ trộm ở khách sạn quảng trường Beika thì có." Megure Juzo lại ho hai cái, lấy từ trong ngăn kéo ra một cái phong bì thật dày: "Đây là thứ cô xứng đáng có được."

Hanada Saharuna trừng lớn hai mắt, vuốt ve phong bì dày cộp trên tay, lắp bắp hỏi: "Nhiều, nhiều như vậy sao?!" 

Trong mắt Megure Juzo hiện lên ý cười: "Thế nào, còn chê nhiều sao?"

Hanada Saharuna liều mạng lắc đầu: "Không không không, tôi thấy vừa đủ ạ!" 

"Được rồi, ra ngoài đi, làm việc chăm chỉ vào đấy!" Megure Juzo một lần nữa nghiêm mặt. 

Hanada Saharuna gật đầu bước ra ngoài, vừa đóng cửa lại vừa nhanh chóng mở phong bì ra xem. Sau khi đếm rõ số tiền bên trong, khóe miệng cô lập tức kéo đến tận mang tai.

Vài giây sau, Megure Juzo ngồi trong phòng làm việc nghe thấy tiếng cười lớn vang lên, ông bất đắc dĩ lắc lắc đầu, sau đó lại không nhịn được cười ra được. 

Đứa nhỏ Hanada này, đúng là quá không ổn trọng mà.

-------------------------------------

"Hắc hắc hắc ~ hắc hắc hắc ~~ hắc hắc hắc ~~~"

Vị trí bên trái phía trước không ngừng truyền đến tiếng cười quỷ dị, Matsuda Jinpei không nhịn được nữa nhắm mắt lại: "Đủ rồi đấy, cô cũng đã cười cả một buổi sáng rồi, có biết mệt không vậy?" 

Tiếng cười đột nhiên im bặt, sau đó Hanada Saharuna thò đầu từ vách ngăn ra.

Đôi mắt cô cong cong, khóe miệng cũng cong cong, cười đến mức chỉ dư lại hàm răng trắng sáng: "Anh đây là đang ghen tị chứ gì ~ nhưng mà hôm nay tâm trạng tôi tốt, không thèm so đo với anh đâu ~" 

Matsuda Jinpei cười nhạo một tiếng: "Cô nghĩ ai cũng như cô sao?"

"Hừ! Anh không thích tiền, anh thanh cao lắm được chưa! Đừng quên bắt đầu từ hôm nay anh phải mời tôi ăn cơm trưa một tháng!"

Hanada Saharuna quay đầu về: "Trưa nay tôi muốn ăn ở canteen!" 

"Tùy cô thôi." Matsuda Jinpei nói.

-------------------------------------

"Cô là heo đấy à?!" 

Trong nhà ăn, Matsuda Jinpei tức muốn hộc máu hô lên. 

"Matsuda, nhỏ giọng chút!" Takagi Wataru ngồi bên cạnh kéo kéo góc áo anh: "Mọi người đều nhìn kìa!" 

Matsuda Jinpei thấy tất cả mọi người đều đang quay lại nhìn mình, hít sâu một hơi ngồi phịch xuống. 

Anh nghiến răng nghiến lợi nhìn Hanada Saharuna phía đối diện: "Cô đã ăn hai suất cơm, một phần bánh khoai, một bát oden với hai đĩa tôm chiên rồi! Quá lắm rồi đấy! Cô còn muốn ăn tiếp?!"

Hanada Saharuna thong thả gắp miếng tôm chiên lên đút vào miệng: "Gọi thêm kem đi, trời nóng như này phải ăn cái gì đấy mát mát mới được."

Matsuda Jinpei sắp tức muốn chết: "Còn muốn ăn kem nữa?! Cô vẫn nuốt trôi sao?!" 

Hanada Saharuna bất mãn: "Món tráng miệng đương nhiên là nốt trôi rồi...... Nào có đạo lý mời người khác ăn lại không cho người ta ăn no? Matsuda anh đúng là đồ keo kiệt, có còn là đàn ông không vậy?" 

Matsuda Jinpei suýt chút nữa bị chọc giận cười ra tiếng: "Một bữa cô ăn bằng người khác ăn cả tuần, cô còn không biết xấu hổ nói tôi keo kiệt?! Cô hỏi bọn họ xem, rốt cuộc là ai quá đáng!" 

Takagi Wataru và Sato Miwako xấu hổ cười trừ. 

Sato Miwako đứng ra hòa giải: "Ây dà, Hanada vẫn còn đang lớn mà, ăn nhiều một chút cũng tốt...."

"Đúng vậy đó! Tiền bối Sato nói đúng! Tôi còn là trẻ con đấy!" Hanada Saharuna vừa nhai tôm vừa nói: "Không giống với người nào đó đã là đàn ông trung niên 30 tuổi, tôi vẫn còn đang lớn hiểu chưa!"

"Hả? Cô nói tôi nghe xem chỗ nào vẫn còn cần lớn?!" Matsuda Jinpei cắn răng. 

"Matsuda Jinpei, cẩn thận tôi tố cáo anh tội quấy rối tình dục! Tóm lại là, tôi nói cho anh biết, anh đã đồng ý mời tôi ăn cơm một tháng rồi thì đừng hòng rút lời! Anh chờ bị tôi ăn đến nghèo rớt mùng tơi đi ha ha ha!" Hanada Saharuna cười đến kiêu ngạo, "Sớm biết có ngày hôm nay, lúc trước anh nên viết báo cáo hộ tôi mới phải ~ Ai bảo anh kẹt sỉ như vậy chứ, thật là đáng đời cho ví tiền của anh phải khóc huhuhu ~" 

"Ai thèm giúp cô, tự mình lo đi. Nghe nói cô lại náo loạn ở Kyoto, phải chuẩn bị viết báo cáo hả? Tôi đây xem đến lúc đó ai là người khóc trước." Matsuda Jinpei đột nhiên đứng dậy.

Hanada Saharuna vội vàng buông đũa: "Anh định đi đâu? Anh còn chưa tính tiền đâu đấy! Đừng có mà lâm trận lùi bước!" 

"Đi mua kem cho cô!" Matsuda Jinpei hùng hổ rời đi. 

Chờ đến khi anh đi xa, Sato Miwako nhìn Hanada Saharuna dở khóc dở cười nói: "Hanada, em không định ăn cơm của Mastuda như này một tháng thật chứ? Tốt xấu gì cũng phải chừa cho tên kia chút tiền tiêu vặt đi."

Takagi Wataru cũng nói: "Hơn nữa thường ngày Hanada cũng không ăn nhiều như vậy, không cần vì để chọc tức Matsuda mà tự làm khổ mình đâu." 

Hanada Saharuna cong mắt cười hì hì: "Ngày nào em cũng ăn vặt trong văn phòng đó. Em theo chủ nghĩa ăn ít nhưng ăn nhiều bữa mà, cho nên thường thì buổi trưa không ăn nhiều thế đâu." Sau đó cô nhỏ giọng nói: "Ai bảo hôm nay lúc em đang vui vẻ nhận tiền thưởng thì tên đó chạy ra chọc ngoáy chứ..... Em dạy dỗ anh ta một chút mà thôi, ngày mai sẽ không ăn như vậy nữa. 

Thật ra em cũng hơi no rồi. Tiền bối Takagi, nhân lúc Matsuda chưa về anh mau giúp em xử lý nốt mấy con tôm này đi!"

"Đúng thật, cái miệng lưỡi độc địa của tên Matsuda kia đắc tội hầu hết phòng ban chúng ta luôn rồi. Mãi đến sau vụ đánh bom mọi người mới có chút hảo cảm, hôm nay vừa trở về anh ta đã chọc mọi người tức điên cả lên." Sato Miwako lắc đầu: "Chả hiểu anh ta nghĩ gì nữa, chọc giận đồng nghiệp của mình thú vị vậy sao?"

Hanada Saharuna vừa đẩy đĩa tôm đến trước mặt Takagi Wataru, vừa chống cằm nhìn anh ấy ăn vừa cười nhạo: "Tên Matsuda đó bị tsundere ấy mà, người ta đối xử với hắn tốt thì hắn lại thấy không được tự nhiên. Bị cái tật gì vậy chứ? Sống thật chút không tốt sao? Đúng là phí cả cái khuôn mặt."

"Tôi đi một lúc là cô lại bắt đầu nói xấu tôi, cô giỏi lắm, Hanada Saharuna." 

Một thứ mát lạnh đặt trên đỉnh đầu Hanada Saharuna khiến cho cô giật nảy mình, vội vàng duỗi tay cầm lấy. Matsuda Jinpei thế mà lại để hộp kem lên đầu cô!

Matsuda Jinpei buông tay ra, cũng không thèm nhìn xem nó có rớt xuống hay không, trực tiếp trở về chỗ ngồi của mình. Anh nhanh chóng quét mắt qua mặt bàn, khi nhìn thấy đĩa tôm trước mặt Takagi Watatu thì khẽ nheo lại. 

"Vì cái gì đĩa tôm chiên lại ở trước mặt Takagi? Cô nhờ cậu ta ăn giúp?"

"Sao có thể chứ! Bên tôi hết chỗ để rồi nên mới đặt sang phía anh ấy đó!" Hanada Saharuna nhìn Takagi Wataru đang căng thẳng ngậm chặt miệng vì sợ bại lộ, mở to mắt nói dối.

Matsuda Jinpei thế mà lại không truy cứu, anh hừ một tiếng rồi nhìn sang Takagi và Sato: "Tối nay lúc tan tầm, tôi mời mọi người đi uống rượu, coi như là quà cảm ơn vụ đánh bom..... Hai người rảnh chứ?"

Takagi Wataru dùng sức nuốt miếng tôm xuống, thở hổn hển nói: "Không thành vấn đề! Hai ngày nay không phải tăng ca, mọi người đều được tan ca đúng giờ. Thanh tra Sato thì sao?" 

"A? Tôi đi được!" Sato Miwako nhìn note trên điện thoại: "Tối nay mẹ tôi có hẹn với bạn bè, tôi còn đang đau đầu xem giải quyết bữa tối như thế nào đây.......Sao? Thế chúng ta đi Izakaya hay quán bar?" 

"Mọi người thích đi đâu?" Matsuda Jinpei lúc này lại vô cùng công bằng. 

"Quán bar! Quán bar! Quán bar!" Hanada Saharuna hưng phấn giơ tay lên: "Tôi còn chưa đi bao giờ đâu! Chúng ta đến quán bar đi! Cái chỗ mà có chị gái nóng bỏng nhảy cùng anh trai quyến rũ ấy!"

Sato Miwako trừng lớn mắt: "Hanada em chưa từng đi sao? Chị tưởng lễ trưởng thành ai cũng cùng bạn bè đến đó uống rượu chứ."

Takagi Wataru cũng thấy ngạc nhiên, với tính cách của Hanada Saharuna, vậy mà cô lại là gái ngoan chưa bao giờ đi bar sao? 

Hanada Saharuna ngẩn người, thẻ thân phận của cô ở đây là 23 tuổi, nhưng trước khi xuyên qua cô mới chỉ 18 tuổi thôi, là sinh viên học viện nghệ thuật. Nếu dựa theo dòng chảy thời gian thì còn hơn một tháng nữa cô mới qua tuổi 19. Cho nên đúng thật là cô chưa từng tới quán bar. 

Nhưng việc này đương nhiên là không thể nói cho ba người bọn họ biết, cô chỉ đành ra vẻ khinh thường nói: "Lúc học đại học phải chăm chỉ học tập, nào có thời gian ra ngoài chơi bời! Nếu say rượu rồi gây chuyện thì nỗ lực bao năm của em đều thành uổng phí mất, không lời chút nào. Bây giờ thi cử xong hết rồi, đương nhiên là phải uống!"

"Ồ ~ Vậy được thôi, chúng ta đi quán bar." Đôi mắt sau cặp kính râm của Matsuda Jinpei lóe lên một tia xấu xa, cong khóe miệng nói: "Nơi mà có chị gái nóng bỏng khiêu vũ với anh trai quyến rũ ấy."

※※※※※※※※※※※※※※※※

Lời tác giả: 

Hanada: Uống rượu uống rượu ~ 

Matsuda: Đào hố thôi.

P/s: Tui cảm thấy Đội 1 Phòng Điều tra Tội phạm ngoài việc có hơi bận rộn ra thì bầu không khí đúng là vui vẻ quá đi, mọi người kiểu ngầu ngầu ngố ngố í. Đương nhiên Tooru vẫn là ngầu nhất hihi~~

P/ss:  Trẻ vị thành niên tuyệt đối không được đến quán bar chơi! Mà cho dù có đủ tuổi rồi thì các bạn nữ cũng phải cẩn thận nha! Thế giới ngoài kia nguy hiểm lắm, chúng ta tuyệt đối không thể thiếu cảnh giác, phải tự bảo vệ chính mình đó! 



Lời editor: 

Tooru hơn Hanada 10 tuổi (⁠~⁠‾⁠▿⁠‾⁠)⁠~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.