Toyama Kazuha rời khỏi bể tắm, sắc mặt hồng hào, vài sợi tóc còn hơi dính chút nước ướt át, nhìn qua vô cùng đáng yêu.
Hattori Heiji đã sớm chờ ở bên ngoài đỏ mặt, dời tầm mắt đi nói: "Cậu chậm chạp quá! Tớ đợi hơn mười phút rồi đấy!"
"Xin lỗi mà ~ Thoải mái quá nên tớ muốn ngâm lâu hơn chút." Toyama Kazuha tâm tình tốt đẹp không thèm đáp trả, cô chắp tay trước ngực làm biểu tình lấy lòng: "Tớ mua nước lạnh cho các cậu uống để đền bù nhé, thế nào? Ngâm suối nước nóng xong uống sữa bò lạnh là ngon nhất đó ~"
Cô nhớ trên hành lang thông sang bể tắm có một máy bán nước tự động.
Hattori Heiji nhướng mày như còn muốn nói gì đó thì đã bị giọng trẻ con bên cạnh đánh gãy.
"Vậy chúng ta đi thôi! Còn nửa tiếng nữa là đến bữa tối, uống sữa xong đến phòng ăn là vừa." Toyama Kazuha nói.
-------------------------------------
Trước máy bán nước, Hanada Saharuna cùng Amuro Tooru oan gia ngõ hẹp.
Amuro Tooru mở lời bắt chuyện: "Thanh tra Hanada, lại gặp rồi. Cô cũng tới mua đồ uống sao?"
"......Ừ." Hanada Saharuna nắm chặt lon hồng trà trong tay lên tiếng.
Vừa rồi cô ngâm mình trong bể tắm riêng một lúc, nghĩ cũng gần đến thời gian bữa tối rồi liền ra ngoài đi đến phòng ăn. Lúc đi ngang qua hành lang, Hanada Saharuna đột nhiên phát hiện ra máy bán nước tự động ở đó. Bởi vì vừa ngâm suối nước nóng xong nên có chút nóng, cô liền tâm huyết dâng trào mà mua đồ uống lạnh, sau đó ngồi ở ghế dài bên cạnh uống.
Và rồi đụng phải Amuro Tooru cũng đến mua nước.
Lúc ấy Hanada Saharuna đang uống đến cao hứng, chu chu đôi môi rót vào miệng, trông như một con cá vàng nhỏ vui vẻ. Ai ngờ vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Amuro Tooru đanng dùng ánh mắt vi diệu nhìn mình, làm cô sợ tới mức suýt chút nữa phun hồng trà trong miệng ra.
Bây giờ anh lại bày ra bộ dạng như không có việc gì chào hỏi, Hanada Saharuna xấu hổ đến nỗi sắp dùng chân đục được 3 lỗ trên sàn nhà luôn rồi.
Vừa rồi ngồi xuống rõ ràng không thấy ai, tên khốn Amuro Tooru này rốt cuộc là từ đâu chui ra! Sao hắn đi đường không có chút âm thanh nào vậy! Hanada Saharuna âm thầm nghiến răng.
Dường như ý thức được cô không tự nhiên, Amuro Tooru rất biết điều không nhìn nữa, bắt đầu chọn đồ trên máy bán nước.
Hanada Saharuna trộm liếc mắt nhìn anh một cái.
Đối phương mặc một bộ yukata màu xanh lam sọc trắng, đai lưng xanh biển quấn quanh hông, càng lộ ra dáng hình vai rộng eo thon, tỉ lệ cực đẹp. Chắc hẳn anh cũng vừa ngâm suối nước nóng xong, mái tóc màu vàng có chút ẩm ướt, làn da nhìn qua bóng loáng mịn màng. Cổ áo hơi hơi mở ra, hé lộ một chút xương quai xanh cùng cái cổ thon dài, màu da lúa mạch trông vô cùng khỏe khắn.
Hanada Saharuna lâm vào trầm tư. Vốn chỉ nghĩ rằng đối phương là một soái ca hệ thanh tân tươi mát, không ngờ còn cất giấu cả huyền cơ......
Không, Hanada, mày phải bình tình, không được để sắc đẹp mê hoặc. Đây chính là cái tên lúc khen ngợi mày còn không quên thuyết giáo đó!
Hanada Saharuna thở dài một hơi thật sâu, Amuro Tooru này, rõ ràng bề ngoài hoàn toàn là gu của cô, tại sao lại cố tình là một tên thám tử đầu heo luôn treo chính nghĩa bên miệng chứ..... Đúng là đau lòng quá đi mất.
Cho dù ngoại hình của hắn có đẹp thế nào đi chăng nữa, nhưng tính cách như vậy cô cũng ăn không tiêu.
".......tra Hanada.......Thanh tra Hanada?"
"A!" Hanada Saharuna phục hồi tinh thần, phát hiện trước mặt nhiều thêm 3 người.
Edogawa Conan, Hattori Heiji và Toyama Kazuha đang dùng vẻ mặt tò mò nhìn cô.
Hanada Saharuna chớp chớp mắt: " Xin lỗi, vừa rồi có chút thất thần. Conan cũng tới mua nước sao?"
"Vâng! Chị Kazuha nói sẽ mua nước mời bọn em." Edogawa Conan nói, vừa nhìn cô lại nhìn sang Amuro Tooru bên cạnh: "Thanh tra Hanada và anh Amuro đang nói chuyện gì vậy?"
"Hả? Bọn chị không nói gì hết, chỉ là vừa vặn gặp phải thôi." Hanada Saharuna nói.
Thật sao? Nhưng ánh mắt kỳ quái mà chị vừa dùng để nhìn anh Amuro là như thế nào?
Edogawa Conan nhớ tới khoảnh khắc đi cùng hai người Hattori Heiji về hướng này thì bắt gặp Hanada Saharuna và Amuro Tooru. Lúc đó Amuro Tooru đang làm việc với máy bán nước tự động, còn Hanada Saharuna lại quay đầu dùng một ánh mắt cực nóng mà nhìn anh.
Ánh mắt đó, nói thế nào nhỉ? Cứ như thể muốn khắc mấy chữ "Hận sắt không thành thép" vào trong mắt vậy. Nói thật, cậu nghĩ thế nào cũng không ra vì sao thanh tra Hanada lại dùng ánh mắt này nhìn anh Amuro, đáng lẽ phải là ngược lại mới đúng chứ?!
"Vậy sao..... Sắp đến bữa tối rồi, thanh tra Hanada có muốn đi cùng bọn em không?" Edogawa Conan tạm thời buông bỏ nghi vẫn, quyết định sẽ có thời gian sẽ lại nói chuyện này với Hanada Saharuna.
"Được thôi!" Hanada Saharuna không có ý kiến, cô đứng lên nói: "Phải rồi, các em cũng đừng gọi chị là thanh tra Hanada nữa, dù sao thì chị cũng đang nghỉ phép mà. Cứ trực tiếp gọi Saharuna là được, tất nhiên Conan phải kêu là chị Saharuna chứ nè ~"
Cô vừa nói vừa dùng một tay véo hai má Edogawa Conan, mặt Kudo Shinichi véo sướng quá đi!
Chờ Toyama Kazuha mua nước xong, 5 người liền hướng về phía nhà ăn. Khi bọn họ bước vào, người phục vụ đã trải xong bàn dài, hơn nữa cũng đã bày biện đầy đủ bát đũa.
Sau đó bọn họ phát hiện ra nơi đây đã được chia ranh giới rõ ràng. Chỉ thấy trong ba chiếc bàn dài, vị trí bên phải và ở giữa đã có người ngồi.
Chính giữa là nhóm của cô gái váy đỏ. Cô ta đã thay yukata, đang ngồi ve vãn cùng với gã có nốt ruồi son. Nhìn tư thế nhỏ giọng lớn tiếng cười của họ, hiển nhiên là cũng không muốn để cho những người khác ngồi cùng bàn với mình.
Bàn bên phải là ba vị khách đang tản ra khí đen dày đặc, đúng là ba vị bạn học lớp diễn xuất. Hanada Saharuna nhìn bộ dạng sa sút tinh thần của họ, nhịn không được giật giật khóe mắt.
Không đến mức đó chứ các người anh em? Chỉ là bị người khác đoạt nhân thiết, lại bị khí chất không hề giả trân của người ta nghiền áp thôi mà......Mấy người mau tỉnh táo lại cho tôi!
"...... Thế này, chúng ta ngồi bên trái thôi nhỉ?" Toyama Kazuha nhìn đôi tình nhân dính dớp dớp ở giữa, lại nhìn ba người xì ra khói đen bên phải, không chút do dự kiến nghị.
Sau khi 5 người ngồi xuống, Hanada Saharuna nhìn quanh một vòng nhà ăn: "Hình như hôm nay chỉ có chúng ta là khách..... Ngài Mori đâu rồi?"
Amuro Tooru ngồi đối diện Edogawa Conan nói: "Ngài Mori sao, vừa rồi tôi thấy ông ấy đến suối nước nóng, chắc là vẫn đang ở đó. Ông ấy nói tối nay muốn uống rượu, nên tranh thủ ngâm lâu một chút."
Hanada Saharuna nhướng mày: "Đúng là rất có phong cách của ngài Mori."
Edogawa Conan cười xấu hổ.
Hattori Heiji nhìn Hanada Saharuna, đột nhiên nói: "Thanh tra Hanada, nghe nói lúc trước ở quán cafe Poirot, chị tốn chưa đến 5 phút đã phá được án mạng?"
Cậu cứ như vậy hỏi toẹt ra.
Trong lòng Hanada Saharuna lộp bộp một tiếng. Tới rồi! Cô biết ngay đám thám tử này đối với những điều kỳ quái đều rất có chấp niệm mà, tên nhóc Hattori Heiji này chắc chắn là đã nghe Edogawa Conan nói gì đó!
"A? 5 phút đã phá được án? Vậy chẳng phải là vô cùng lợi hại sao?!" Toyama Kazuha bên này còn đang đổ thêm dầu ăn trừng lớn mắt, vỗ vỗ Hattori Heiji bên cạnh hưng phấn nói, "Phá án trong thời gian ngắn như vậy, ngay cả Heiji cũng không làm được đúng không?"
"Ồn quá đi!" Trên trán Hattori Heiji nổi gân, tiếp đó cậu nhếch môi nhìn Hanada Saharuna: "Lúc trước nghe nhóc Conan kể nên em có chút tò mò, sao thanh tra Hanada lại làm được như thế vậy?"
Tại sao lại làm được? Tất nhiên là do chị đây cầm kịch bản đó!
Lời này không thể nào nói cho mấy người Hattori Heiji biết, Hanada Saharuna bèn cười xấu hổ: "Chị chỉ ăn may đoán trúng hung thủ mà thôi, thật ra không có lợi hại như mọi người nghĩ đâu."
Amuro Tooru và Edogawa Conan nhìn về phía Hanada Saharuna, làm gì có, lúc đó không phải cô cực kỳ kiêu ngạo sao? Được hai kẻ tình nghi đánh rắm cầu vồng thổi phồng, chỉ thiếu điều gào lên "Cái lũ đang ngồi toàn là đồ cùi bắp" nữa thôi đấy.
"Ồ ~ Đừng khiêm tốn mà, kể cho bọn em nghe đi, chị làm thế nào để xác định phạm nhân chỉ trong một thời gian ngắn như vậy?" Hattori Heiji chống cằm, "Còn nữa, em có xem qua video của đánh bom vừa rồi, trông chị như đã thẩm vấn tên đánh bom trước vậy, không thì sao sẽ biết động cơ gây án của hắn chứ?"
Lời nói của Hattori Heiji khiến tầm mắt của Amuro Tooru dừng lại trên mặt Hanada Saharuna. Lúc xem phát sóng trực tiếp của Okinawa anh cũng phát hiện ra điểm này.
Hanada Saharuna thong thả chớp chớp mắt, khi cô ở trong văn phòng của Matsumoto Kiyonaga cũng đã bị hỏi qua vấn đề này. Cô cũng đã sớm nghĩ ra lí do để đối ứng.
"Nhắc đến chuyện này là lại thấy tức!" Hanada Saharuna dùng sức đập bàn: "Lúc tôi phát hiện ra tên khốn kia trong đám đông, hắn không những đang cười còn đứng đó lẩm bẩm. Nói cái gì mà cảnh sát lừa mày, làm mày bị xe đâm chết, muốn nổ chết vài tên cảnh sát để báo thù cho mày gì gì đó.
Liên tưởng đến vụ đám bom 7 năm trước, tôi lập tức đoán ra được ngọn nguồn. Tên chết dẫm kia chính là cái đồ ngu ngốc! Lúc đó sao hắn cũng không bị xe tông chết luôn đi? Thế thì sẽ không có nhiều đồng sự tổ cơ động phải hi sinh như vậy!"
Đôi mắt Amuro Tooru chợt lóe.
"Thanh tra Hanada chị bình tĩnh một chút....." Edogawa Conan vội vàng trấn an, " Tên đánh bom đã bị bắt, pháp luật sẽ trừng phạt hắn thích đáng mà."
"Tên đó chắc là phải ngồi tù mấy chục năm đấy nhỉ?" Hattori Heiji nói, ".....Vẫn cảm thấy như vậy quá tiện nghi cho hắn rồi, nổ chết tận mười mấy cảnh sát cơ chứ có ít gì đâu."
Hanada Saharuna mỉm cười: "Còn không phải sao? Dù sao thì Bộ Tư Pháp chẳng ai muốn làm đao phủ, lệnh thi hành không có chữ ký thì không thể tử hình..... Rốt cuộc thì 'chính trị' vẫn phải đặt lên hàng đầu mà ~~"
Ngữ khí của cô vô cùng châm chọc, những người ở đây đều có thể nghe ra cô đang khó chịu.
Xét cho cùng thì với trạng thái hành hung tên đánh bom của Hanada Saharuna lúc ấy, nếu là đổi một chỗ vắng vẻ hơn, có khi cô đã rút súng giết người rồi.
Edogawa Conan thầm nhẹ nhàng thở ra một hơi, may mà thanh tra Hanada cũng không quá bốc đồng, bằng không thì tuyệt đối không chỉ là bị cách chức một tháng thôi đâu.
Lúc này, giọng nữ cất cao từ bàn bên cạnh đột nhiên truyền đến: "Anh yêu à ~ Không phải anh đã nói với em muốn đổi một cái đồng hồ mới sao? Đây là đồng hồ hãng PFT.R em đặt riêng từ nước ngoài đó, là một cặp với cái trên tay em nè ~ Cả thế giới chỉ có 50 chiếc thôi, anh mau nhìn xem có thích hay không? ~"
PFT.R? Quái lạ? Sao nghe hơi quen quen nhỉ? Hanada Saharuna nghi hoặc nghiêng đầu.
Sau đó cô liền phát hiện, Amuro Tooru ngồi ở đối diện đang cúi đầu nhìn cổ tay cô.
"??" Chẳng hiểu cái quỷ gì sất.
※※※※※※※※※※
Lời tác giả:
Hanada: Tên này bị gì vậy? Cứ nhìn mình chằm chằm là có ý gì?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]