Tôi là Quân Tiếu, tôi sinh ra trong một gia đình thương gia. Từ nhỏ, tôi luôn ở với ông bà nội ở Đà Lạt. Ba mẹ tôi luôn rất bận, tôi không biết họ bận gì mà luôn không có thời gian cho tôi? Năm tôi mười năm tuổi, ông bà nội mất hết nên tôi được họ đón ra Hà Nội sống cùng. Hàng ngày tôi đi học và về nhà cô độc với bốn bức tường, ba mẹ tôi vẫn luôn bận rộn như vậy.
Vì luôn sống xa cách ba mẹ nên tôi luôn nhìn những ai được ba mẹ đưa đón với ánh mắt hâm mộ. Tôi cũng khao khát được ôm trong vòng tay của mẹ, được chỉ dạy của ba như những đứa trẻ khác mà không phải tự mày mò học hỏi.
Tôi vẫn hay ngồi trong công viên, nhìn và hâm mộ những đứa trẻ được ba mẹ dắt đi chơi, nói cười vui vẻ. Ba mẹ tôi chỉ biết đến công việc, tối về muộn sáng lại đi sớm, hết tháng họ ném cho tôi cả cục tiền bảo muốn mua gì thì mua. Dường như đó chỉ là trách nhiệm mà tôi không phải con trai họ. Tôi tự học cách tự lập vậy.
Hôm nay cũng như mọi khi tôi ngồi nhìn mọi người ngơ ngẩn thì nghe thấy một bé gái thắc mắc với ba mẹ.
- Mẹ ơi, sao anh kia ngồi buồn thế?
- Anh đang suy nghĩ mà con.
- Sao anh chỉ đi một mình, ba mẹ anh ấy đâu rồi?
- Con gái, nếu con muốn biết có thể hỏi anh ấy.
- Dạ.
Tôi nghe thấy tiếng bước chân nhẹ chạy về phía tôi, tôi quay đi giả vờ không biết,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-yeu-chung-ta-chay-tron-di/535769/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.