Tống Viên vẫn không cách nào liên hệ người mẹ tốt vừa khéo tay vừa yêu con như mạng trong miệng Cô Cô với mình, bản thân là người như thế nào đương nhiên trong lòng cô hiểu rõ.
Dung Đình cực kỳ thông minh học tập cũng vô cùng tốt, rất nhiều chuyện đều chỉ cần làm mẫu một lần là nó hiểu, ví dụ như tắm rửa.
Lúc đầu Tống Viên tưởng rằng hôm nay vẫn còn phải giúp nó tắm rửa, nào biết vừa dẫn Dung Đình vào toilet thì khuôn mặt nhỏ rắm thúi liền xuất hiện vẻ "Giữa nam nữ phải giữ gìn khoảng cách" nói với cô: "Trai lớn tránh mẹ, gái lớn tránh cha, mẫu hậu, hôm qua cô thông cảm cho người, nhưng hôm nay không thể tiếp tục phá lệ."
"Đứa nhỏ như em thật là nhiều quy củ." Tống Viên không có chút gánh nặng nào trong lòng nhéo nhéo lỗ tai của nó, cô thật sự rất muốn véo khuôn mặt phúng phính của nó, nhưng nghĩ tới đứa trẻ này kiêu ngạo kì quái, hơn nữa hiện tại bọn họ cũng không phải thân thiết lắm, thế là đành phải lùi lại mà cầu việc khác nha.
Sáng hôm nay Tống Viên mua bộ áo ngủ cho Dung Đình ở cửa hàng.
Từ cổ đại xuyên đến nên người bạn nhỏ Dung Đình này vẫn chưa có thẩm mỹ thời đại này, đối với nó mà nói, bất luận là nhân vật gì trong phim hoạt hình cũng không khác nhau mấy.
Nhưng mà thú vui xấu xa củaTống Viên phát tác, cố ý cầm bộ áo ngủ màu hồng phấn hình mèo Kitty khoa tay múa chân ở trên người nó, nó nhíu mày, có chút ghét bỏ nói: "Cô không thích."
Tống Viên hỏi nó vì sao không thích.
Dung Đình cũng không nói ra được là vì sao.
Lúc này nhân viên cửa hàng tưởng rằng Tống Viên không thấy được áo ngủ của bé trai nên rất nhiệt tình đi tới, cười nói: "Bên này là áo ngủ của bé gái, bên kia mới là áo của bé trai, em trai cô thật là đẹp trai, mặc cái gì cũng dễ nhìn!"
Tống Viên: "..."
Dung Đình trợn mắt nhìn: "Người lại trêu đùa cô như thế!"
Nó tức giận thật sự, không phải là tức giận giả.
Nhân viên cửa hàng sững sờ. Cũng may trình độ dỗ dành của Tống Viên rất tốt, nhất là dỗ trẻ con, không đến hai phút vẻ mặt nhiều mây âm u của đứa trẻ biến mất, Tống Viên dựa theo thẩm mỹ của mình, chọn cho Dung Đình bộ áo thu đông làm bằng nhung mỏng manh, trên đó có in một con gà màu vàng đáng yêu!
Màu vàng nhạt cũng không làm cho đứa trẻ phản cảm lắm.
Sau khi mua áo ngủ xong, Tống Viên liền giặt lại qua một nước rồi phơi khô, hôm nay thời tiết cũng không tệ lắm, phơi cả một buổi chiều đến ban đêm đã có thể mặc vào.
Dung Đình tắm đến khi cả người mình thơm ngào ngạt.
Trên thực tế trước đó hắn căn bản chưa bao giờ tự mình tắm rửa, cũng chưa từng tự mình mặc y phục. Bên cạnh hắn có quá nhiều người phục vụ, thân là con trai duy nhất của Hoàng đế làm gì có ai dám không chu đáo với hắn chứ? Hắn đã quen được người khác hầu hạ, nhưng cũng không muốn để mẫu hậu hầu hạ nó, cho dù có vẻ mẫu hậu cũng rất nguyện ý, nhưng ở trong lòng của nó, trước giờ vẫn luôn cảm thấy mẫu hậu phải nên cao quý, không nên vì bất luận kẻ nào mà làm việc này bao gồm cả nó.
Tóc Dung Đình rất dài, chính nó cũng không có cách nào gội đầu, đương nhiên Tống Viên cũng không có cách nào.
Chờ nó tắm rửa xong ra, Tống Viên nhìn bộ tóc rối bời của nó.
Dung Đình nghĩ đến những nam nhân nữ nhân mà hôm nay nhìn thấy, tóc các nữ nhân thiên kì bách quái còn chưa tính, vậy mà nam tử trưởng thành cũng không buộc tóc!
Nó không quản được người khác. Nó biết mặc dù mình là Thái tử, nhưng rốt cuộc vẫn là người đứng thứ hai, quản quá rộng thì thật sự không tốt lắm.
Hiện tại nhìn thấy mẫu hậu nhìn tóc mình chằm chằm, nó cảnh giác lui lại một bước, nghiêm nghị nói: "Thân thể tóc da là phụ hoàng, mẫu hậu ban cho, không nên đánh chủ ý lên tóc cô!"
Tống Viên nghe vậy "phốc" một cái cười ra tiếng.
Mặc dù cô cảm thấy tóc đứa trẻ này quả thật hơi dài, nhưng cũng không có ý định dẫn nó đi cắt, hình như cổ nhân rất quan tâm để ý tới đầu tóc, cô không nên cũng sẽ không đi làm chuyện mà đứa trẻ phản cảm vô bài xích.
"Chị chỉ nhìn thôi."
Miệng Dung Đình đặc biệt lợi hại: " Tốt nhất là mẫu hậu chỉ nhìn thôi."
Tống Viên nghĩ nghĩ lại nói: "Em cũng đã nói, thân thể tóc da là do cha mẹ ban tặng, nếu như chị thật sự là mẹ em, chị bảo em cắt đi, vậy em cắt hay là không cắt?"
Dung Đình nhìn chằm chằm cô, trên mặt xuất hiện biểu cảm giãy dụa. Sự thật chứng minh, Dung Đình tuyệt đối là một người rất giỏi ném nồi, đối mặt với vấn đề này, nó cũng có thể rất nhanh tìm được lỗ thủng, nói trả lại: " Thân thể tóc da của cô còn là của phụ hoàng cho, chuyện trọng đại như thế, mẫu hậu còn cần phải thương lượng với phụ hoàng mới có thể quyết định."
Phụ hoàng thì tuyệt đối tuyệt đối sẽ không đồng ý!
Tống Viên thua trận, sao đứa trẻ này lại thông minh như vậy chứ!
"Không nói nữa, uống sữa bò đi rồi đi ngủ."
Dung Đình chần chờ, sau khi về đến phòng lại làm bộ muốn đi toilet.
Tống Viên đang tháo trang sức.
Nhìn thấy Dung Đình ra ra vào vào, thật sự là thấy phiền, liền hỏi: "Có phải em có việc tìm chị hay không? Có việc thì trực tiếp nói. Lúc ẩn lúc hiện, làm chị choáng váng."
Dung Đình có chút khó chịu nói: "Cô ngủ không được."
Chính Tống Viên vẫn là một sinh viên vừa mới tốt nghiệp không lâu, đối với những quắn quéo của trẻ em thật sự là không hiểu rõ lắm nên thuận miệng nói: "Vậy thì đếm cừu đi."
Dung Đình thấy mẫu hậu qua loa với mình như thế thì rất là bất mãn: "Cô trải qua thiên tân vạn khổ tới tìm người, người lại..."
Nó còn chưa nói hết, Tống Viên liền lấy tay xoa xoa sữa rửa mặt trên mặt thành một mặt toàn là bọt biển, xoay đầu lại nhìn nó, trên mặt đều là bọt biển trắng bóc, chỉ lộ ra mỗi đôi mắt.
Dung Đình bị dọa đến lui lại vài bước.
"Người, người!"
"Nhìn chút can đảm này của em kìa, chị còn chưa đắp mặt nạ đâu, nếu lại đắp mặt nạ màu đen kia, không phải là em sẽ bị dọa ngất đi."
Dung Đình thẹn quá hoá giận, thân là thái tử điện hạ, nó chưa từng bị người gièm pha ở trước mặt: "Cô đọc đủ thứ thi thư, đã gặp qua là không quên được, dưới sự dạy bảo của phụ hoàng, cũng tinh thông kỵ xạ, mẫu lại coi thường cô như thế!"
Được rồi, hắn nói có hơi khoa trương một chút.
Nhưng trước khi nó tới đây đã có thể bắn trúng hồng tâm, hắn cũng biết cưỡi ngựa, mà còn cưỡi rất tốt, chỉ là còn chưa từng đi săn.
Mấy vị đại thần thân tín của phụ hoàng, có ai không khen hắn? Mẫu hậu không khen hắn còn chưa tính, lại còn coi thường hắn như thế.
Lòng tự trọng của đứa trẻ này thật đúng là mạnh đến mức đáng sợ.
Tuy chưa ăn thịt heo cũng từng thấy heo chạy, nhờ phúc của phim truyền hình cổ trang ở hiện đại, Tống Viên cũng biết trong phim cổ trang những đứa trẻ luyện tập cái gì, cho nên, đối với lời nói này của Dung Đình, cô vẫn tương đối tin tưởng.
"Như thế không phải rất vất vả sao?" Tống Viên rửa sạch sẽ bọt biển, lộ ra khuôn mặt hoàn mỹ sạch sẽ, đồng tình nhìn vào mắt đứa trẻ nói: "Mặc dù nói thời đại này của bọn chị các bạn nhỏ cũng bề bộn nhiều việc, nhưng chị cảm thấy em còn vất vả hơn rất nhiều rất nhiều so với bọn họ, rõ ràng vẫn còn là một đứa trẻ."
Công ty có một tiền bối, năm ngoái vừa mới sinh con, lúc con gái mới được mấy tháng đã đưa đến trường học sớm... Nghe nói sau này còn có các khóa học năng khiếu bơi lội, âm nhạc, thể năng! Ngay cả khóa học giữ thăng bằng xe cũng có. Nhớ lại cô lúc nhỏ, thuần túy bị cha mẹ nuôi thả, mỗi ngày ở trong nhà trẻ đều là vui vẻ cùng chơi với mấy đứa bạn, lúc thực sự cảm nhận được áp lực học tập, vậy cũng là năm sáu tiểu học.
Lồng ngực Dung Đình nhô lên, lấy vẻ vân đạm phong khinh của người lớn nói: "Cô là Thái tử, là thái tử, đương nhiên là không giống rồi."
"Vậy em nói thật xem, có lúc nào em mệt đến mức vụng trộm khóc nhè không?" Tống Viên nói thêm: "Người nói láo đêm nay đái dầm."
Dung Đình thở dài, dường như có chút bất đắc dĩ: " Trí nhớ mẫu hậu thật là kém, cô từng nói, cô lừa trời lừa người, cũng sẽ không lừa gạt mẫu hậu."
Thật không thể ngờ được, loại lời nói lãng mạn cơ bản của nam chính trong truyện này ngôn tình máu chó lại được thốt ra từ miệng một đứa trẻ mới chỉ năm sáu tuổi, không chỉ không cảm thấy sấm sét cuồn cuộn, mà ngược lại có một loại cảm giác khác.
"Cô từng khóc, nhưng không phải bởi vì mệt mỏi." Dung Đình lại nhịn không được làm người phát ngôn khoa khoang bản thân: "Sao cô có thể vì chút mệt mỏi mà khóc được."
"Vậy thì vì sao?" Tống Viên thuận miệng hỏi.
Biểu cảm Dung Đình phức tạp.
Vì sao?
Đã từng có một phi tần không hiểu chuyện bị người khác đặt bẫy hãm hại, trong lúc hắn vô tình đi ngang qua thì nghe được câu "chẳng qua cũng chỉ là nghiệt chướng đến mẹ ruột cũng không cần", lúc đó hắn vẫn còn chưa hiểu là có ý gì, nhưng cũng không biết vì sao, mũi rất chua xót nước mắt liền rơi xuống, tùy tùng thái giám cùng cung nữ bị dọa đến mức lập tức quỳ xuống đất cầu xin tha thứ. Cách một ngày, phi tần kia liền biến mất ở trong cung, hắn không còn gặp thêm lần nào nữa.
Hắn từng hỏi lão cung nữ mấy lần, có phải là hắn không thông minh hay không, có phải là hắn không ngoan hay không, cho nên mẫu hậu mới không cần hắn.
Lão cung nữ nghe vậy cũng cực kỳ bi ai khóc lớn, từ đó về sau liền chậm rãi nói với hắn một chút chuyện liên quan tới mẫu hậu.
"Cô không muốn nói." Dung Đình trả lời.
"Được thôi, không muốn nói thì không nói."
Tống Viên thấy Dung Đình cũng không nói muốn về phòng, nghĩ đến đứa trẻ này mới vừa rồi còn nói nó đọc đủ thứ thi thư, đã gặp qua là không quên được, tinh thông kỵ xạ, suy nghĩ của cô bắt đầu bay xa, hôm nay cô còn cố ý lật ra xem lại bức ảnh mà năm ngoái cô đăng trên vòng bạn bè, đó là bức ảnh chụp khi cô còn bé, so sánh với Dung Đình, không biết có phải do tác dụng tâm lý hay không mà cô cảm thấy Dung Đình quả thật rất giống cô lúc còn bé.
Dung Đình ngẫu nhiên cũng sẽ nói đến phụ hoàng của nó...
Đứa trẻ quá ưu tú, cũng rất dễ khiến cho người ta tò mò cha mẹ của nó sẽ là kiểu người như thế nào, là người tiêu cực tích cực, hay là mạnh mẽ?
Nếu là trước kia, cô chắc chắn không có bất cứ hứng thú gì với diwa leo già, đọc tiểu thuyết ngôn tình xuyên việt, nhân vật nam chính là Hoàng đế cô đều là vài phút đã bỏ.
Nhưng bây giờ, cô gặp phải loại khả năng, có khả năng cô xuyên đến cổ đại, cùng dưa leo già nào đó sinh ra đứa trẻ trước mắt này.
Vì vậy có một số việc cô không thể không để ý.
Tống Viên ngồi xổm xuống, mặt đối mặt với Dung Đình, rất nghiêm túc nói: "Em đã nói, em sẽ không gạt chị, vậy chị muốn hỏi em một vấn đề, em phải thành thật trả lời chị."
Từ sau khi trùng phùng đoàn tụ, đây là lần thứ 2 Dung Đình nhìn thấy mẫu hậu lộ ra vẻ mặt như vậy, hắn cũng không khỏi cực kỳ căng thẳng.
Mẫu hậu muốn hỏi hắn cái gì?
Bài tập?
Nhưng mới rồi đã hỏi, còn có chuyện gì đáng để mẫu hậu để bụng như thế?
"Chị hỏi em nha. " Tống Viên dừng một chút: "Lão Hoàng, à, không phải, cha của em, phụ hoàng trong miệng em có đẹp trai hay không?"
Nếu như là một người có tuổi thậm chí là một lão già, cô... A a a a, cô không thể chấp nhận được mình tới cổ đại lại bụng đói ăn quàng như vậy!
Cô căng thẳng nhìn Dung Đình.
Dung Đình ngoẹo đầu, cau mày, vẻ mặt rất đắn đo.
Tống Viên đau khổ nhắm mắt lại: "Được rồi, chị biết rồi."
Không nghĩ tới cô đến cổ đại lại có thể như vậy, lại có thể ngủ với một người có tuổi hoặc là dưa leo gia bằng tuổi cha thậm chí bằng tuổi ông mình, đó là một vết đen lịch sử không cách nào xóa nhòa, cứ nghĩ tới là lại muốn hóa thân thành người phụ nữ chanh chua chửi đổng.
Dung Đình nghi hoặc: "Mẫu hậu, đẹp trai là như thế nào, không đẹp trai là như thế nào?"