Từ nhỏ đến lớn tính tình của Tống Viên luôn là thế này, luôn luôn xem nhẹ trọng điểm, đơn giản mà nói chính là tương đối trì độn với chuyện quan trọng.
Từ đêm hôm qua đến bây giờ, Dung Đình luôn gọi cô là mẫu hậu, nhưng cô đều vô thức không để chuyện này ở trong lòng. Bây giờ suy nghĩ một chút, tấm lòng của cô thật đúng là rộng rãi.
Đương nhiên, tấm lòng của cô càng rộng rãi hơn là trước mắt cô cũng không lựa chọn tâm sự với Dung Đình về chuyện mẫu hậu cho thật tốt, mà đẩy Dung Đình ra phía ngoài phòng bếp: "Em đứng xa một chút, lỡ may bị dầu nóng bắn lên trên người, xử lý không tốt sẽ để lại sẹo." Cô cố ý nói như vậy hù dọa đứa trẻ.
Đồ ăn đều đã cắt gọn, có chuyện gì vẫn nên cơm nước xong xuôi rồi hãy nói.
Cô không ăn cơm, thì đứa trẻ người ta vẫn muốn ăn cơm.
Trên bếp ga có hai cái nồi, một cái đang nấu sườn non để xào chua ngọt, một cái nồi khác đang hấp cá vược.
Đợi xương sườn được thì vớt ra nồi, Tống Viên lại đổ thêm chút đường trắng vào, sườn xào chua ngọt nóng hôi hổi thơm ngào ngạt làm xong, nhìn qua màu sắc cũng rất đẹp.
Hấp cá vược xong thì giội dầu nóng lên, món trứng cà chua cũng không khó làm.
Từ lúc thái thịt đến lúc cho vào nồi rồi mang thức ăn lên, Tống Viên cũng chỉ dùng khoảng nửa giờ, cơm cũng đã chín.
Tống Viên ngồi ở bên người Dung Đình, xới cho nó một bát cơm, còn may đứa trẻ này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-trai-toi-la-thai-tu-xuyen-viet/222167/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.