Chương trước
Chương sau
Gần đây Tống Viên trôi qua trong mơ mơ màng màng, nếu như không phải ông chủ công ty là chú của cô, thì có lẽ cô đã sớm bị khai trừ.
Cô cầm giấy phát lương, phía trên rõ ràng viết cô xin nghỉ phép một tuần. Đang vào giữa hè, trong văn phòng mở điều hòa hơi lạnh, cô nhịn không được rùng mình một cái.
"Ngải Mễ, tôi nhớ cô nói phù bình an của miếu Nam Phong đặc biệt linh, có đúng không?"
Cô đi đến trước bàn, nhỏ giọng hỏi.
Ngải Mễ là một cô gái trẻ tuổi đang uống trà, nghe vậy nghiêng đầu, nhẹ giọng cười nói: "Đúng vậy, cô thật sự bị trúng tà à? Cái đó cầu phù bình an cũng vô dụng, phải để người ta đến trừ tà giúp cô."
Trước kia Tống Viên chưa bao giờ tin những thứ này, lúc này ngược lại vô cùng thành kính ghi lại phương thức liên lạc của cái người gọi là đại sư.
Trong khoảng thời gian này thật đặc biệt không bình thường, rõ ràng khuya ngày hôm trước cô vẫn ngủ một mình ở nhà trọ, kết quả ngày thứ hai tỉnh lại phát hiện đã qua một tuần, cha mẹ người nhà của cô gọi điện thoại cho cô luôn đường dây bận, đến nhà trọ của cô tìm cô thì cũng không thấy cô ở đó! Nhưng lúc cô tỉnh thì đang nằm trên giường, trong lúc đó cô thề cô không đi bất kỳ nơi nào! Chỗ chết người nhất chính là cô căn bản không nhớ rõ một tuần đó trôi qua như thế nào.
Xét thấy trước kia cô có tiền sử nói dối là bị bệnh để trốn ra ngoài đi du lịch với bạn bè nên lần này mọi người trong nhà đều cho rằng cô muốn trốn việc, ra ngoài quậy một tuần, cô thật sự là kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay.
Cô có đầy đủ lý do hoài nghi mình hoặc là bị trúng tà, hoặc là bị mấy thứ bẩn thỉu quấn lên.
Tan tầm, Tống Viên đi tìm vị đại sư kia bằng tốc độ nhanh nhất, sau khi đại sư vẽ cho cô mấy lá phù, lúc này cô mới hơi yên tâm một chút, chẳng qua nhà trọ kia cô cũng không dám ở nữa, ngay cả tiền thế chấp cô cũng không cần, vội vàng chuyển đến phòng mới của mình.
Bốn bỏ lên năm, Tống Viên miễn cưỡng được coi là phú nhị đại, lúc cha mẹ còn trẻ ra bờ biển bày hàng vỉa hè, về sau mở công ty quần áo, làm ăn rất phát đạt, người ta nói cùng khổ thì dễ cùng cam thì khó, lời này không sai, sau khi có tiền, cha Tống liền có ý đồ xấu, dựa theo lối nói của ông là chỉ muốn chơi đùa chứ không muốn ly hôn, nhưng trên thương trường mẹ Tống là bậc nữ nhân không thua đấng mày râu, làm sao có thể nhịn được loại chuyện xấu xa này, nên quyết định muốn ly hôn thật nhanh, toà án lấy lý do con còn quá nhỏ nên để quyền nuôi dưỡng cho mẹ Tống.
Sau khi Cha Tống ly hôn với mẹ Tống thì công ty liền chia làm hai, thực lực không bằng trước kia, nhưng hai người đều rất có đầu óc kinh doanh, cha Tống sớm đổi nghề, bây giờ đang mở siêu thị cỡ lớn, lãi hàng năm rất khả quan, mẹ Tống vẫn kiên trì với sự nghiệp quần áo, mấy năm trước bắt đầu kinh doanh dịch vụ trực tuyến, kinh doanh cũng rất tốt.
Hai người đều không lo lắng đi quản Tống Viên, chỉ có phương thức bù đắp duy nhất chính là cho tiền.
Bởi vì sợ nên Tống Viên bảo bạn ở với mình hai tháng, sau đó phát hiện cuộc sống của mình cũng không tiếp tục xảy ra chuyện kỳ quái gì, lúc này mới dần dần bình tĩnh trở lại.
"Tớ cảm thấy cậu chính là lo lắng quá mức." Cô bạn Tạ Nhã đang thu thập hành lý, quay đầu lại bất đắc dĩ nhìn cô: "Tớ thật sự không thể ở nơi này của cậu nữa, cách công ty của tớ quá xa, mấy tháng nay tớ đã đi trễ rất nhiều lần, nếu lại tiếp tục như thế tớ sợ rằng mình sẽ bị sa thải mất."
Tống Viên lưu luyến không rời: "Tớ nuôi cậu."
Tạ Nhã nghe vậy không nhịn được cười lên: "Tớ cảm ơn cậu nha, nếu cậu là đàn ông thì tớ sẽ lập tức gả cho cậu rồi ngồi ăn chờ chết, đừng nói với tớ cái kiểu này, ý chí của tớ rất không kiên định, khuynh hướng tình dục cũng rất thất thường."
"Đúng rồi, bộ phim truyền hình tớ đang theo dõi sắp bắt đâu rồi." Tạ Nhã bỏ quần áo xuống, không kịp chờ ngồi lên ghế sô pha mở TV xem phim: "Tớ nói cho cậu nghe, bộ phim truyền hình này thật sự rất đẹp."
Tống Viên chưa từng theo dõi phim, cô cảm thấy xem tivi rất không có ý nghĩa, TV trong nhà cũng đều là vật bài trí.
Chẳng qua hôm nay cô muốn nói nhiều với Tạ Nhã một lát nên cũng đi đến ghế sô pha.
Cô tiện tay đặt ngọc bội ở trên bàn cơm, ngọc bội lấp lóe phát ra ánh sáng quỷ dị.
"Phim này nói về cái gì?"
"Phim này là cải biên từ tiểu thuyết cổ trang, nhân vật nữ chính xuyên đến cổ đại, trời xui đất khiến vào hậu cung..."
Tống Viên liếc mắt: "Quá quê mùa!"
"Tống Tiểu Viên, trong lúc tớ đang kể chuyện điên cuồng, làm ơn cậu đừng có cắt ngang lời của tớ." Dù Tống Viên không muốn nghe, Tạ Nhã cũng cưỡng ép phải nghe: "Thật đấy, mặc dù cẩu huyết, nhưng càng xem càng hấp dẫn, bàn tay vàng của nhân vật nữ chính đặc biệt lớn, nhân vật nam chính là Hoàng Thượng, hắn ta có rất nhiều phi tử, nhưng đều chưa từng sủng hạnh ai..."
"Cưỡng ép tẩy trắng, không có Logic." Tống Viên không hổ là cao thủ suy diễn: "Không phải là nhân vật nam chính đối mặt với những người khác cứng không nổi, nhưng lại có cảm giác với nhân vật nữ chính chứ?"
Tạ Nhã: "Cậu vụng trộm trốn sau lưng tớ đọc bao nhiêu tiểu thuyết cổ trang rồi!"
"..."
"Nhân vật nam chính từng có bóng ma tâm lý khi còn bé, dù sao là cái loại người rất lạnh lùng mạnh mẽ kia, nhân vật nữ chính rất đáng yêu, hai người ở chung với nhau rồi dần dần yêu nhau. Nhân vật nữ chính trở thành hoàng hậu của hậu cung, nhưng cậu biết rồi đó nhân vật nữ chính xuyên qua, quan niệm của người hiện đại với người cổ đại hoàn toàn khác biệt, hai người có rất rất nhiều mâu thuẫn. Không biết phim truyền hình sẽ cải biên như thế nào, nhưng tớ đọc tiểu thuyết, tiểu thuyết là BE, nhân vật nữ chính sinh được một bé trai, vừa sinh ra đã được lập làm thái tử, nhưng mấy năm sau, nam nữ nhân vật chính đều tra tấn lẫn nhau, rất không vui, kết cục theo phương thức mở, tựa như nhân vật nữ chính thức tỉnh đi một vòng lại về đến hiện đại, cô ấy không biết rốt cuộc mình có thực sự từng trải qua khoảng thời gian đó hay không, không biết đó có phải một giấc mơ hay không."
Tạ Nhã có cảm giác chân thực: "Cậu đừng nói, tuy kịch bản này cẩu huyết một chút, nhưng cái tên cẩu nam nhân này thật sự là cặn bã trong cặn bã tô."
Tống Viên ôm gối ôm, cho dù là bạn thân nói thì cô cũng không có hứng thú gì.
Tạ Nhã vừa đỏ vành mắt vừa mắng nhân vật nam chính không bằng chó, cuối cùng cũng kể hết, Tống Viên cầm lấy chìa khóa xe, nói với Tạ Nhã: "Hiện tại cũng không còn sớm, tớ lái xe đưa cậu trở về."
"Ôi, Viên Viên cậu đối xử với mình tốt quá, cũng chỉ có cậu là cảm thấy tớ đi ra ngoài ban đêm nguy hiểm!" Tạ Nhã nghĩ nghĩ, quan sát Tống Viên từ đầu đến chân, lại nhịn không được hỏi: "Lại nói, gần đây có phải cậu đang yêu đương hay không, tớ muốn hỏi vấn đề này rất lâu rồi."
Tống Viên kinh ngạc: "Tớ độc thân từ khi sinh ra, cậu cũng không phải không biết, hỏi cái này làm cái gì?"
Tạ Nhã đi vòng quanh Tống Viên, nói: "Tớ cảm thấy bây giờ cậu rất có hương vị phụ nữ, giống như một bông hoa đã được người khác tẩm bổ vậy."
Cái thí dụ này... Làm sao nghe cứ ô uế thế nào ấy nhỉ?
Tống Viên trầm mặc nửa ngày: "Đại khái là trước đó không lâu tớ đi thủy quang châm."
Đoạn thời gian kia, lúc cô vừa tỉnh lại thì phát hiện mình cả người nhìn đều rất ảm đạm, làn da cũng không còn sáng bóng như trước, ánh sáng trong mắt cũng không thấy đâu, cô vô cùng để ý dung mạo bên ngoài của mình, nên bị cái bộ dạng ngột ngạt như già mấy tuổi kia dọa sợ, vội vàng tìm bác sĩ quen vui vẻ cải thiện lại sắc đẹp, trải qua rất nhiều tháng mới chậm rãi khôi phục lại.
"Như vậy sao?" Tạ Nhã lại quan sát một lát, kỳ thật Tống Viên cực kỳ đẹp, cô là kết tinh tất cả ưu điểm của cha mẹ, làn da sạch sẽ trắng nõn, ngũ quan tinh xảo rạng rỡ, từ nhỏ đến lớn Tống Viên đều là hoa khôi, đi tới chỗ nào cũng gây sự chú ý, nếu như không phải cha mẹ Tống Viên ngăn cản, thì cô đã sớm bị người đi săn ngôi sao đào lấy đưa vào giới giải trí lăn lộn rồi, để càng nhiều người thấy được nhan sắc xinh đẹp của cô.
Tạ Nhã lại lắc đầu: "Tớ cảm giác không phải là vì thủy quang châm, dù sao cậu không giống, là thật sự có hương vị phụ nữ, cậu mà có yêu đương thì không thể giấu diếm tớ đó nha. Tớ muốn giúp cậu thẩm tra thật tốt. Hiện tại đàn ông cặn bã nhiều lắm."
Tống Viên nghe vậy nhịn không được cười lên: "Tớ coi như là cậu khen ngực tớ lớn hơn. Yên tâm đi, tớ đã có một đôi tuệ nhãn, tất cả đàn ông cặn bã ở trước mắt tớ đều sẽ hiện ra nguyên hình."
Sau khi đưa Tạ Nhã về nhà, Tống Viên lại lái xe trở lại chung cư, phát hiện đèn thang máy chợt sáng chợt tắt, cái này rất dễ làm cho cô liên tưởng tới chuyện không tốt lắm, lúc cửa thang máy mở ra thì vội vàng chạy ra, cô mới đi được mấy bước, bỗng nhiên dừng lại...
Có một đứa bé mặc cổ trang đang đứng trước cửa nhà cô, vẻ mặt nghiêm túc nhìn cô.
Tống Viên bị dọa đến hồn phi phách tán, hận không thể tè ra quần, cô lui lại hai bước, tim đã nhảy lên đến tận cổ họng.
Thật sự là tình cảnh này quá quỷ dị, vừa rồi đèn thang máy đã làm cho cô liên tưởng đến rất nhiều chuyện khiến trong lòng run sợ, từ thang máy đi ra lại thấy một đứa bé mặt quần áo cổ trang, sắc mặt bé trai tái nhợt, đèn điều khiển bằng âm thanh trên đỉnh đầu cũng lúc đóng lúc tắt.
Dung Đình nhíu mày, hắn cũng đang đánh giá Tống Viên.
Chẳng qua không thể nào liên hệ cô với những bức họa trong mật thất của phụ hoàng.
Thế nhân đều nói thư hoạ của phụ hoàng thiên hạ vô song, ngẫm lại cũng là nịnh nọt, căn bản là vẽ không giống chút nào.
Tống Viên chỉ cảm thấy cổ họng khô chát, con ngươi phóng đại.
"Ngươi..." Lá gan của cô thật sự rất lớn! Trong lúc mấu chốt như thế này cô không bất tỉnh, ngược lại còn dám lên tiếng.
Đương nhiên cái chữ này, cũng đã là can đảm cực hạn của cô.
Dung Đình bước lên phía trước.
Tống Viên lui ra phía sau.
"Cô biết người chột dạ." Dù sao cũng đã bỏ chồng bỏ con.
Vẻ mặt Tống Viên lo lắng, hoàn toàn không rõ nó đang nói cái gì.
"Cô không muốn nghe nỗi khổ tâm của người."
Tống Viên: "???"
Trải qua cái này, ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào, cô nhìn thấy cái bóng của bé trai in trên mặt đất, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng cũng tìm về can đảm, nghĩ nghĩ, cố gắng để biểu cảm của mình chân thành hiền lành một chút: "Bạn nhỏ, có phải em tìm nhầm người rồi hay không? Nhà em có phải ở nơi này không?"
CHÚ THÍCH:
*Cùng khổ thì dễ cùng cam khó: chia sẻ đau khổ với nhau thì dễ, nhưng chia sẻ hạnh phúc với nhau thì khó.
*Thủy quang châm: một cách châm cứu kết hợp ánh sáng để làm đẹp da.(Mình tìm ở Việt Nam thì không thấy phương pháp này, ai biết cách gọi việt nam của phương pháp này thì nói cho mình với.)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.