Chương 97 Đại quân rầm rộ rời kinh, một đường trèo đèo lội suối, làm một Thái Tử điện hạ tôn quý, Cố Thanh Yến tự nhiên được hưỡng đãi ngộ tốt nhất. Lều trại lớn nhất, ăn thịt mềm nhất, uống canh tươi nhất, nhưng cho dù như vậy, Cố Thanh Yến ngồi xe ngựa hai ngày cũng ngán rồi. "Người đâu! Đi tìm cho ta một con ngựa." Một lát sau một binh sĩ dắt tới một con ngựa mẹ ngoan ngoãn, Cố Thanh Yến xoay người lên ngựa, ngay lập tức tầm nhìn rộng mở, cảm thấy không khí tươi mát hơn rất nhiều. Tuy rằng cưỡi ngựa bôn ba cũng không thoải mái, nhưng cậu thật sự không muốn ngồi xe ngựa, chuyến đi Nam Cương này không biết phải mất bao lâu, luôn ngồi trong xe ngựa cũng chẳng khác gì con chim mãi bị nhốt trong lòng. Nhìn Cố Thành Tiêu cách đó không xa, Cố Thanh Yến cưỡi ngựa đuổi theo, mỉm cười chào hỏi y: "Cố tướng quân!" "Thái Tử điện hạ." Cố Thành Tiêu hờ hững, "Thái Tử điện hạ kim chi ngọc diệp, hành quân đánh giặc màn trời chiếu đất khô khan gian khổ, mời ngài quay trở về xe ngựa, tránh bị va chạm." Hưng phấn trên mặt Cố Thanh Yến hóa hư không, hai viên lưu ly đen tuyền nhìn chằm chằm Cố Thành Tiêu. Lúc này Thái Tử Nam Cung Ngọc và Cố Thành Tiêu tuy rằng còn chưa trở thành tri kỷ không giấu nhau điều gì, mà khi có mặt nhiều binh lính như vậy, cũng không nên dùng thái độ lạnh lùng khắt khe như vậy dạy dỗ cậu. Xem ra giữa Cố Thành Tiêu và Nam Cung Ngọc nhất định là đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-trai-nuoi-nha-hao-mon-trong-sinh-cam-chac-kich-ban-hac-hoa/5047184/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.