Tiếng còi xe cấp cứu hú vang khiến cả xóm nhỏ tò mò kéo đến xem, vây gần kín cả con đường.
Bác sĩ và y tá nâng Phương Hải đã bất tỉnh lên cáng cứu thương rồi đưa ra ngoài, dọc theo đường đi, máu không ngừng nhỏ xuống đất tạo thành những vệt đỏ sậm đáng sợ.
Phương Tố Y lúc này mặt mũi tái nhợt ôm Bạch Thiên vào lòng, tuyệt đối không thể để thằng bé chứng kiến cảnh tượng trước mắt.
“Tố Y, cô không sao chứ?” Người đàn ông nhẹ nhàng nắm lấy vai cô.
“Tôi… vẫn ổn.” Cô trả lời mà giọng phát run.
Vì sự việc này mà hàng xóm láng giềng nhìn về phía mẹ con Phương Tố Y bằng ánh mắt e ngại, sợ hãi, bọn họ cho rằng Phương Hải bị hại.
Không có thời gian giải thích, Phương Tố Y và mọi người nhanh chóng tới lên xe và chạy tới bệnh viện.
Lúc bà Phương ký tên lên tờ cam kết, tay bà run lẩy bẩy. Bởi vì mất máu quá nhiều cộng thêm mảnh thủy tinh kia ghim vào cực kỳ sâu nên khả năng cao là ông sẽ bị mù một bên mắt.
Bạch Dã thấy Phương Tố Y ngồi một bên ôm đầu thì đẩy đẩy Bạch Thiên, đưa mắt ra hiệu cho thằng bé.
Cậu bé gật đầu rồi trượt xuống khỏi đùi anh, đi mấy bước tới bên cạnh Phương Tố Y và giơ bàn tay bé nhỏ ra nắm lấy tay cô.
“Mẹ đừng sợ nhé.”
Giọng nói non nớt đáng yêu làm Phương Tố Y phần nào bình tĩnh lại, cô ôm thằng bé vào lòng, hôn lên tóc thằng bé rồi nói:
“Ngoan.”
Có Bạch Thiên bên cạnh, tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-trai-cua-bach-tong-muon-goi-toi-la-me/479357/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.