Buổi hoạt động ở trường nhanh chóng kết thúc, Bạch Dã đưa Phương Tố Y và con trai đang ôm huy chương vàng trở về. Trên đường đi thằng bé vẫn cứ cười toe toét, mặt còn ửng hồng vì hưng phấn, trông vô cùng hạnh phúc.
Phương Tố Y nhân lúc này nói cho Bạch Dã biết chuyện cô muốn làm:
“Tôi định về gặp mẹ một chuyến, bà ấy bị bệnh nên cần tôi chăm sóc. Đại khái khoảng hai, ba ngày gì đó, có được không?”
“Bệnh? Nghiêm trọng không?”
“Một chút, cần phải phẫu thuật.”
Chân mày Bạch Dã hơi nhíu lại, trên khuôn mặt nhỏ của Bạch Thiên cũng thoáng hiện sự lo lắng, không cần nói cũng biết thằng bé muốn đi theo mẹ.
“Nếu không gấp quá thì tôi sẽ sắp xếp một chút để đi cùng.”
“Vậy sao được chứ? Tôi làm phiền anh nhiều quá rồi.”
Phương Tố Y thật sự cảm thấy ngại ngùng khi mỗi lần cô gặp rắc rối thì người đàn ông này lại ra mặt thay cho cô, anh bận bịu như vậy, vẫn nên dành thời gian để làm việc thì hơn.
Mặc dù Phương Tố Y đã nói thế nhưng Bạch Dã không an tâm:
“Tố Y, cha của cô sẽ để yên sao?”
Phương Tố Y rũ mi mắt, nhớ tới người đàn ông kia liền buồn bực, khó chịu. Bạch Dã rất tinh ý, anh chỉ gặp một lần cũng đoán được người đàn ông kia tính cách ra sao. Bạo lực với con gái trên đường lớn như thế ông ta còn làm được, vậy bình thường chắc hẳn càng thêm đáng sợ.
Hai bàn tay của Phương Tố Y không ngừng nắm chặt rồi lại buông lỏng, cô im lặng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-trai-cua-bach-tong-muon-goi-toi-la-me/479355/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.