Bạch Dã hắng giọng, nói:
“Cô ở đây với Bạch Thiên, tôi sẽ đi mua vé.”
Sau đó, thể theo nguyện vọng của bé con, ba người trèo lên một chiếc cốc cực lớn mà ngồi, ở giữa của cái cốc kia là một vô lăng để điều khiển. Bạch Thiên vui vẻ chơi, còn Phương Tố Y thì đưa tay day day trán vì cảm thấy hơi đau đầu.
“Cô ổn không?”
“À, tôi không sao.”
Mí mắt của cô hơi sụp xuống, rõ ràng đang rất buồn ngủ và không thoải mái nhưng vẫn cố nở nụ cười.
“Tôi đưa cô về nhé?” Bạch Dã là một người tinh ý, anh vừa nhìn liền biết cô không khỏe.
“Hiếm khi Bạch Thiên có dịp ra ngoài chơi đúng không? Để thằng bé thoải mái một hôm đi.”
Phương Tố Y lắc đầu rồi đưa mắt nhìn thẳng về một hướng, cái cốc to mà họ đang ngồi vẫn không ngừng xoay xoay làm cô càng thêm chóng mặt, không có cách nào, trò chơi này vốn là như vậy.
Cục cưng chơi hăng say không hề phát hiện, đến khi kết thúc trò chơi thì Phương Tố Y đã choáng váng. Cô đâu ngờ được nó xoay lâu như vậy, bây giờ nhìn đâu cô cũng thấy sao trời bay bay, trước mắt nở rộ đầy màu sắc.
Bạch Dã nhìn thấy cô đi đứng xiêu vẹo thì đưa tay ra, chủ động đỡ vai cô rồi nói:
“Vẫn nên đưa cô về thì hơn, trước khi cô ngất xỉu ở đây.”
“Xin lỗi…” Phương Tố Y nhỏ giọng nói, cảm giác hoa mắt chóng mặt ngày càng nặng nề, cô thậm chí không nhìn đường bình thường được.
“Chắc là cô bị tụt huyết áp rồi.”
Tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-trai-cua-bach-tong-muon-goi-toi-la-me/479335/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.