Phương Tố Y chậm rì rì bò dậy, nhớ tới đêm qua, mặt cô liền đỏ hồng cả lên. Trong một phút bốc đồng, cô đã trao thân cho người đàn ông mà mình chỉ vừa quen biết chưa lâu. Thậm chí, anh còn cầu hôn cô nữa. Đây là cái kiểu quan hệ gì lạ lùng vậy không biết?
Thấy cô cứ ngơ ngẩn cả buổi, Bạch Dã lo lắng:
“Sao vậy? Đêm qua làm em khó chịu à?”
Nhóc con Bạch Thiên mơ màng bị đánh thức, hai mắt híp lại, nghe ba nói làm mẹ khó chịu liền lẩm bẩm:
“Ba bắt nạt mẹ con hả?”
Phương Tố Y dùng mấy ngón tay làm lược, chải chải mớ tóc rối bù của con trai rồi nói:
“Không có, mẹ thức khuya nên mệt chút thôi.”
Cô chậm rãi xuống giường rồi xỏ dép vào, cả quá trình ấy Bạch Dã vẫn đứng bên cạnh giơ tay ra, chuẩn bị sẵn tư thế để đỡ cô, trông có chút buồn cười.
“Anh làm gì thế?”
“Sợ em ngã.”
“Em không sao thật mà.”
“Xin lỗi, sau này anh sẽ tiết chế.” Bạch Dã cũng cảm thấy mình đã vượt ranh giới có chút sớm.
Nếu cho anh quay ngược thời gian, anh chắc chắn, nhất định sẽ làm nhẹ hơn chút.
Ba người anh cơm sáng xong thì Bạch Dã lái xe đi làm, Phương Tố Y được nghỉ phép, ở nhà ôm con trai chơi đùa.
Lúc đến công ty, Bạch Dã nhận được một cuộc điện thoại từ anh trai.
“Lã Thanh Vân, cô ta trốn rồi.”
“Sao cô ta lại trốn được?” Bạch Dã nhíu mày không hiểu.
“Sáng nay cô ta nôn rất nhiều, cũng không biết là bị gì nên anh bảo người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-trai-cua-bach-tong-muon-goi-toi-la-me/1854531/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.