ChuHiểu Hiểu nằm trên giường nghĩ đến câu chuyện mà Mạc Lâm đã kể cho cô nghe sángnay. Đúng vậy! Là một câu chuyện rất xưa, một câu chuyện nói dài cũng khôngphải là dài. Thì raông chú già kia cũng là cô nhi. Từ nhỏ vốn không sự thương yêu, chăm sóc củacha mẹ, nhưng hắn so với cô tốt hơn một chút vì hắn có một cái gốc là gia đìnhthương nhân giàu có. Ông nộicủa Hạ Vũ Trạch có hai người con trai, cha hắn cùng với bác của hắn. Y theo giatruyền, con trai sẽ kế thừa công ty quản lý trò chơi, con gái sẽ kế thừa côngty bất động sản của gia đình. Trong lúc bác của Hạ Vũ Trạch quản lý công ty bấtđộng sản, sau khi kết hôn khoảng ba năm thì công ty tuyên bố phá sản. Đó cũnglà lúc mẹ của hắn sanh ra hai đứa con song sinh, cũng bới vì sinh khó mà mẹ hắncũng nhắm mắt xuôi tay vĩnh biệt trần thế, mà cha hắn cũng bởi vì tưởng niệm vợnên cuối cùng cũng vì buồn bực mà chết. Cho nên… Hạ Vũ Trạch cùng anh trai saukhi ra đời cũng chưa từng nhìn thấy cha lẫn mẹ. May mắnlà ông nội đối xử với anh em hai người thật tốt, cho đến khi anh trai Hạ VũTrạch kết hôn, ông nội mới qua đời. Khi đó bọn họ cũng không có thời gian lẫnnăng lực giải quyết chuyện công ty trò chơi, trong lúc nhất thời tất cả mọichuyện đến cùng nhau như công ty gặp bấp bênh. Ngay khi ấy, bác của Hạ Vũ Trạchdẫn con trai mình trở về trợ giúp bọn họ, kỳ thật nói là tìm nơi nương tựa thìcó lẽ đúng hơn. Anh họ giúp bọn hắn đem công ty chỉnh đốn gọn gàng, một lần nữađứng lên. Đó là đoạn thời gian Hạ Vũ Trạch đi du học tại Mỹ, anh trai hắn cùngvợ ra nước ngoài du lịch, trong nhà lẫn công ty đều dựa vào một mình anh họ xửlý. Cứ nhưvậy mà ba năm trôi qua, anh trai Hạ Vũ Trạch ôm Tiểu Viêm mới vừa một tuổi vềnhà, hắn cũng vừa tốt nghiệp đại học bên Mỹ trở về. Lúc bọn họ tiếp nhận côngty từ tay anh họ thì biến cố liền xảy ra. Nhà anhtrai Hạ Vũ Trạch không biết vì cái gì lại bốc cháy. Ngay lúc đó, anh trai hắncùng vợ vì cứu hắn cùng Tiểu Viêm mà mất mạng. Lúc đóHạ Vũ Trạch liền âm thầm thề, nhất định sẽ không khiến bọn họ thất vọng, nhấtđịnh phải đem đứa nhỏ nuôi lớn. Cứ như vậy, hắn lúc ấy chỉ mới hai mươi lămtuổi đã phải một mình gánh lấy công ty, nuôi Tiểu Viêm năm năm, cho đến bây giờcũng chưa có kết hôn. Kỳ thậtchuyện phát sinh năm năm trước, hắn vẫn luôn nghĩ đó là chuyện ngoài ý muốn.Cho đến khi Tiểu Viêm mất tích hắn mới bắt đầu nhận thấy sự tình cũng khôngbình thường như vậy, vì thế liền phái Mạc Lâm đi điều tra cho rõ. Cuốicùng kết quả không ngoài dự đoán của hắn, tất cả đều do anh họ của hắn gây ra.Nguyên nhân hẳn là rất đơn giản, chính là tranh giành quyền thừa kế thừa. Bởivì gia huấn đã từng nhắc qua, nếu người thừa kế trực hệ tử vong hoặc là mấttích thì sản nghiệp gia tộc sẽ giao cho thế hệ thứ hai kế thừa. Mà thếhệ thứ hai này chính là bác trai của Hạ Vũ Trạch. ChuHiểu Hiểu thật sự không hiểu gia tộc tranh đấu của bọn họ là như thế nào, nhưngcho dù là có tranh giành bất kỳ cái gì đi chăng nữa thì bọn họ cũng không thểđem một đứa nhỏ vừa mới ra đời làm mục tiêu được, Tiểu Viêm lúc đó ảu thật cònquá nhỏ. Chẳng lẽ đây là cuộc sống của xã hội thượng lưu sao? Cô không biết, rõràng đây sẽ là một gia đình thật hạnh phúc lại bị cuộc tranh đấu gay gắt năm đókhiến cho chướng chướng khí mù mịt. ChuHiểu Hiểu rốt cục cũng hiểu được tại sao Tiểu Viêm vẫn kêu Hạ Vũ Trạch là chúba ba mà không phải là ba ba, thì ra hắn không phải là người sinh ra nó, hắnchỉ là người nuôi dưỡng, lại là chú của nó. “Mẹ? Mẹđang suy nghĩ cái gì đó?” Không biết khi nào thì Tiểu Viêm đã trèo lên giườngôm chặt lấy người cô. “TiểuViêm?” “Mẹ…Chú ba ba đi rồi. Mẹ có nhớ chú ba ba không?” “Mẹ? Mẹtại sao phải nhớ hắn?” Mặt Chu Hiểu Hiểu lập tức đỏ lên. “Vì saomẹ lại không nhớ đến chú ba ba?” Hạ Viêm khó hiểu hỏi. “Mẹ vìsao phải nhớ đến hắn nha?” “Mẹkhông nhớ sao? Nhưng mà Tiểu Viêm nhi rất nhớ nha” Mặt nó có chút cô đơn. “Consớm nhớ đến hắn vì sao lúc trước lại một hai không chịu đi cùng hắn nha?” NếuTiểu Viêm lúc trước cùng với Hạ Vũ Trạch xuất ngoại thì có lẽ cô đã trở về nhàcủa mình, tiếp tục một cuộc sống cô đơn thiếu thốn lúc trước rồi. Có lẽ đứa nhỏnày sẽ không còn nhớ đến mình cũng không chừng, về phần tên kia thì căn bản làsẽ không nhớ rõ cô. “Bởi vìTiểu Viêm nhi thích ở chung với mẹ hơn so với chú ba ba nha” Hạ Viêm rầu rĩnói. “Cho dùlà như vậy thì con vẫn phải cùng đi với chú ba ba chứ. Hắn là người thân củacon đó nha!” “Mẹcũng là người thân của Tiểu Viêm nhi mà. Mẹ nè, Tiểu Viêm nhi nè, cả chú ba banữa, chúng ta chẳng phải là người một nhà sao?” “Ngườimột nhà?” Cô cũng muốn là người một nhà với họ nhưng làm sao dễ dàng như vậyđược? Hắn chán ghét cô đến không chịu nổi không phải hay sao? Nếu chán ghét nhưthế thì làm sao có thể trở thành người một nhà được? “Đúngvậy! Chú Mạc nói chúng ta là người một nhà. Chú ấy còn nói chúng ta vĩnh viễncũng sẽ không rời xa nhau đâu” Hạ Viêm khờ dại mở to mắt to nhìn cô. “ChúMạc…” Chu Hiểu Hiểu có chút đăm chiêu sờ sờ mái tóc trắng óng mượt của Hạ Viêm,nói “Chú Mạc của con nói đều từ trước tới nay đều lãnh đạm như vậy sao?” “Mẹ nóilãnh đạm là cái gì nha?” “Nóiđúng hơn là nói chuyện không chút độ ấm đó” “Nóichuyện còn có độ ấm sao?” Nó vẫn không hiểu. “Ách…Phải giải thích như thế nào cho con hiểu đây?… Hắn vẫn là lạnh lùng như vậysao? Khi nói chuyện, trên mặt hắn đều không có chút cảm xúc nào sao” Nói xong,cô còn bắt chước bộ dáng nghiêm mặt của Mạc Lâm. “Đúngvậy! Chú Mạc sẽ không cười đâu” “Mạcđại ca sẽ không cười? Có ý tứ gì nha?” “Từ lúcTiểu Viêm nhi còn nhỏ cho tới nay đều chưa từng thấy chú Mạc cười qua” “Vậycon có bao giờ thấy chú ba ba cười chưa?” “Hìnhnhư cũng không có” “Vậysao…?” “Đúngrồi! Mẹ!” Hạ Viêm ngồi dậy nói tiếp “Chú Mạc nói chờ chú ấy giải quyết hếtchuyện của chú baba sẽ mang chúng ta đi công viên trò chơi đấy!” “Côngviên trò chơi?” Vừa nghe đến công viên trò chơi, ánh mắt của Chu Hiểu Hiểu liềnrực sáng, cô cũng ngồi dậy “Khi nào thì đi nha?” “Khôngbiết đâu!” “Hyvọng là có thể thật nhanh! Ha hả…” “Mẹ rấtmuốn đi sao?” “Đúngvậy! Rất muốn!” Cô một phen ôm lấy Hạ Viêm, mặt có chút đăm chiêu hỏi “TiểuViêm đã từng đi công viên trò chơi rồi sao?” Hạ Viêmngẩng đầu nhìn cô nói “Dạ rồi” “Thếcon thích nhất là chơi cái gì?” Thực hâm mộ nó nha. Chu Hiểu Hiểu lớn như vậyrồi mà cũng chưa từng đến công viên trò chơi một lần thế mà tiểu quỷ đầu nhỏnày đã qua đi rồi . “Conthích chơi cái vòng tròn cao thiệt là cao” “Vòngtròn cao?” “Đúngvậy!” “Vòngtròn cao là cái gì thế?” “Chínhlà cái vòng tròn quay vòng vòng, bên trên có thiệt nhiều thiệt nhiều phòng nhỏ.Mỗi lần còn đều cùng chú ba ba ở trong một căn phòng đó nó quay đến lúc caonhất là có thể nhìn hết toàn bộ khu vui chơi luôn” Hạ Viêm vừa nói vừa khoa taymúa chân miêu tả. “A! Thìra đó là cái vòng tròn quay quay cao chọc trời nha” Cô tưởng tượng đến từng tròchơi ở công viên trò chơi, có một cái vòng tròn luôn quay quay cao thật cao,thật sự rất lớn, ở trên đó không hẳn là chỉ nhìn thấy hết công viên đâu. “Ngoàira thì con còn rất thích chơi tàu lượn siêu tốc nữa. Mỗi lần đến đó, chú ba bađều đi chơi với con đó!” “Thậtkhông?” “Nhưngmà tàu lượn đi cũng thật nhanh, sau khi đi lần đầu tiên, chú ba ba cứ hễ nhìnthấy nó là mặt mày xanh lè” “Ha hả…Hẳn là hắn đã bị dọa một trận rồi” Chu Hiểu Hiểu lại bắt đầu tưởng tượng đến bộdáng của ông chú già ngồi trên tàu lượn, hẳn là rất khôi hài? Mặt đều bị dọađến tái hết rồi… Ha hả!!! “Khôngbiết! Chú ba ba thích nhất là bắn súng” “Bắnsúng?” “Đúngvậy! Chú ba ba rất lợi hại, mỗi lần đều bắn cho Tiểu Viêm con gấu bông to nhất” “Thậtsự là rất lợi hại nha” “Mẹ!Hay là mẹ chơi với con đi. Tiểu Viêm nhi rất nhàm chán rồi!” Hạ Viêm từ trongngực Chu Hiểu Hiểu chui ra ngoài. “TiểuViêm muốn chơi cái gì nè?” Chu Hiểu Hiểu ngồi thẳng người nhìn nó. “Chơigame!” “Nhưngmà mẹ không biết chơi nha” Cô lắc lắc đầu. “Thếchúng ta đánh bài đi?” “Mẹcũng không biết chơi luôn” Cô lại lắc đầu. “Thếcòn đánh cờ?” “Cũngkhông!” Cô vẫn là lắc đầu. “Thế…không bằng chúng ta ở trên giường chơi đi?” “Trêngiường chơi?” “Đúngvậy!” “Mẹ…hình như cũng không biết trò này” “Mẹ gạtngười” “Mẹkhông có lừa con nha. Mẹ thật sự là không biết trò đó mà” “Mẹchính là gạt người! Sáng nay chú Mạc còn nói mẹ cùng chú ba ba ở trên giườngchơi trò chơi mà” Hạ Viêm tức giận giậm giậm chân, dùng cái miệng nhỏ của mìnhla hét om sòm. “Mẹ khinào thì cùng chú ba ba của con ở trên giường chơi trò chơi…” Lời vừa mới nóira, Chu Hiểu Hiểu lập tức hiểu được lời nói của nó. Không phải… là cái vụ kiachứ? Mạc đại ca làm sao lại nói cái chuyện này với con nít đây? “Conkhông biết! Con muốn ở trên giường chơi trò chơi giống mẹ và chú ba ba chơi” Nókhông phục nhìn cô nói “Có phải mẹ chỉ thích chú ba ba mà không thích Tiểu Viêmnhi không? Cho nên mới chơi cùng với chú ba ba mà không chịu cùng con chơi?” Đứa nhỏnày! Cái kia không phải là trò chơi nha, đó là… Cô cười khổ, quên đi! Cứ chơivới nó một lát đi, dù sao nó cũng không hiểu được nghĩa chân chính của cái tròchơi này. “Hắchắc! Tiểu quỷ! Mẹ đến đây!” Nói xong, cô cười cười hướng Hạ Viêm đánh tới. “A! Mẹ!Mẹ xấu lắm!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]