“Đình Ngọ, Vị Đán là ai vậy?”.
Đình Ngọ dừng phắt lại, nhìn lom lom vào mắt ta, chắc là nét mặt của ta rất thản nhiên, hắn chần chừ hơn nửa ngày mới rầu rĩ trả lời: “Vị Đán là đại ca của chúng ta!”.
“Vị Đán…”, ta lặp lại một lần, cảm thấy cái tên này rất đặc biệt, không tự chủ được lại lẩm bẩm: “Vị Đán…”.
Sắc mặt Đình Ngọ lập tức trở nên rất khó coi, thô lỗ ngắt lời ta: “Bọn Thất đệ đều rất tốt, sao cô không để tâm đến Thất đệ hay Cửu đệ? Đừng nói là Hạ Mật cô thích Vị Đán!”.
Ta vội vã xua tay, cười ngây ngô, “Đâu có đâu có, chẳng qua là lúc ta nằm mơ đã từng gặp người này! Hiện tại nhắc tới cái tên này cảm thấy quen thuộc thôi!”.
Đình Ngọ lập tức kinh ngạc, hỏi: “Sao cô lại mơ thấy hắn? Cô không phải là Hạ Mật mà bọn ta quen, ta đã bảo Lão Thất đừng mãi nhung nhớ Hạ Mật, nhìn thấy ai cũng bảo là nàng ấy, khiến cho người khác rối tung hết lên! Ôi, thật là, sao bọn họ lại nhìn nhầm cô, cô đâu phải nàng ấy, cô là người vô tội, sao lại lôi kéo cô vào ký ức này cơ chứ!”, Đình Ngọ nhìn ta đầy thương cảm, tiếp tục lải nhải: “Thực ra, Hạ Mật à, ta cũng rất bối rối, nếu cô muốn nghe chuyện xưa, ta có thể kể tường tận cho cô nghe…”.
Ai rảnh đâu mà muốn nghe ba cái chuyện cũ rích lê thê chứ!
“…”, ta cúi đầu tôm, đi theo bên cạnh Đình Ngọ, cảm thấy không thể nào moi được thông tin từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-tom-nho-vuot-long-mon/1575010/quyen-1-chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.