Vừa hơi hơi hé mắt ra, đã cảm thấy có gì đó không thích hợp.
Đúng rồi, có vẻ như ta đang ở tư thế ngồi xếp bằng trên giường, một bàn tay vòng qua sau lưng ta, bàn tay kia nắm hờ trên cổ tay ta, luồng nhiệt từ đầu ngón tay mãnh liệt chảy vào cơ thể, ấm áp dào dạt, lưu động từng vòng từng vòng, ta nhấp nháy mắt, quyết định nhắm mắt lại giả vờ vẫn còn đang ngủ say.
Ta nghe thấy giọng Nguyễn Dương nói khẽ với Nhật Tây trên giường: “Gân cốt nàng không còn là tôm nữa, sau thời gian trưởng thành, tinh tế như một sợi chỉ bạc, vì vừa mới sinh thành nên còn yếu ớt, chưa biết có phải là cốt rồng hay không!”.
Nhật Tây có vẻ khổ sở, mãi một lúc sau mới thở dài, nói: “Nàng nhất định là đã chịu thiệt thòi lớn, nếu không thì vì sao đã trở lại nhưng lại không hề nhớ ra huynh đệ chúng ta! Đình Ngọ trước kia thân với nàng như chị em, từ khi gián tiếp hại nàng, nhốt mình không bước ra ngoài, vẻn vẹn đã năm mươi năm… Nếu biết nàng trở về mà không tìm chúng ta, Đình Ngọ nhất định sẽ càng tự trách!”.
Hai người đều trầm mặc, hơn nửa ngày sau, Nguyễn Dương đỡ bờ vai chậm rãi thả ta nằm xuống, bước xuống giường, hạ giọng nói: “Chúng ta đi ra ngoài nói chuyện, để cho nàng ngủ một giấc!”.
Đi ra ngoài rồi làm sao ta nghe lén được nữa, ta ôi một tiếng, ngồi phắt dậy trên giường, đến khi nhìn thấy nét mặt của hai người bọn họ, ta mới nhận ra là ta ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-tom-nho-vuot-long-mon/1575008/quyen-1-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.