A a a… Lời còn chưa dứt, ta đã bừng tỉnh từ trong mộng, mồ hôi lạnh đầm đìa, nhấc tay lau mồ hôi, đột nhiên ngây ngẩn cả người.
Ô, tay của ta, có thể cử động được rồi?!
Ta nằm mơ hết bao nhiêu ngày rồi?
Ta đột nhiên tò mò, thử động tay động chân, quả nhiên đã có thể co duỗi, ta vừa mừng vừa sợ nhảy xuống giường, đi thử vài bước, rồi đứng lại giật giật, bỗng nhiên rắc một tiếng, ta nghe thấy âm thanh gì đó đến từ cẳng chân, chỗ nào đó hình như lại nứt ra rồi.
Vui quá hóa buồn à?
Ta sợ tới mức đứng đờ tại chỗ, chỉ biết òa ra khóc, ta ngất, sao mà giống như món sườn nướng thế này, vừa chạm vào một cái đã nứt a, chẳng lẽ về sau ta phải ngồi xe lăn, đẩy tới đẩy lui trong biển lớn mờ mịt sao.
Một con tôm thê lương, dùng sức đẩy bánh xe lăn… Mẹ ơi, hai cánh tay nhỏ xíu không xương chất lượng kém này mà đẩy nổi bánh xe sao, ta vừa nghĩ đến cảnh tượng đó, lại càng khóc dữ dội.
Cánh cửa cọt kẹt bị đẩy ra, Nguyễn Dương vội vàng chạy tới, vừa bước vào nhìn thấy ta như vậy, nhất thời cảm thấy đau đầu, dở khóc dở cười lắc đầu bế ta dậy.
“Hạ Mật, gân cốt ngươi còn rất yếu ớt, vừa mới sinh thành, phải hai ba ngày nữa mới cứng cáp, không được nóng vội!”, nhìn hắn ôn hòa, nho nhã văn khí, ai ngờ đến lúc ôm lấy người khác mà mặt vẫn không đỏ tim không đập nhanh.
Ta dùng ánh mắt kính nể nhìn hắn, nằm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-tom-nho-vuot-long-mon/1574998/quyen-1-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.