Tôi không biết đã bị nhốt ở nơi âm u, khô ráo hôi hám này đã bao lâu, chỉ biết nó lâu đến mức tôi đã quen dần với bóng tối ở đây. Làn da đã lâu không được tiếp xúc với ánh mặt trời trở nên xanh xao, nhợt nhạt và yếu ớt.
Trong tiềm thức lúc trước còn có chút hoảng hốt, đến một nơi tối tăm vắng lặng ghê người rất dễ khiến người ta nổi điên. Lúc bắt đầu tôi còn ra sức chống cự, nhưng rồi sức cùng lực kiệt tôi chỉ có thể phó mặc cho số phận, ván đã đóng thuyền.
Sở dĩ hôm nay tôi có thể tỉnh táo như vậy là bởi hôm nay là một ngày đặc biệt, là một ngày tôi không thể nào quên trong cuộc đời mình - ngày cưới của tôi. Tôi men theo chân tường, trong bóng tối đưa tay không thấy được năm ngón tôi từ từ ngồi xuống, tưởng tượng về thế giới bên ngoài, bố mẹ nhất định là đang chạy đôn chạy đáo khắp nơi để tìm tôi, còn có... một người đàn ông mặc lễ phục chú rể mỉm cười chào đón một gia đình viên mãn.
Nếu không có Dư Thư, ngày hôm nay tôi đã là một cô dâu xinh đẹp nhất, thẹn thùng dưới lớp mạng che mặt.
Nếu như có thể cứ như vậy chết đi... Có thể như vậy chết đi... tôi đưa tay lần mò những dụng cụ sinh hoạt bẩn thỉu xung quanh dù biết hi vọng không lớn.
Từ xa phía cửa truyền đến tiếng bước chân, sau đó cửa kho một tiếng cọt kẹt được đẩy ra. Tôi nheo mắt trước ánh sáng quá đỗi đột ngột từ bên ngoài, mãi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-tin/1422037/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.