Phải chăng khi yêu đều trải qua một giai đoạn trầm trọng như vậy?
Ra khỏi nhà hàng được mấy bước, nhịp chân của Giang Dao liền chậm lại bởi dưới tán cây cổ thụ cách đó không xa Dư Thư đang đứng đấy. Cũng không biết cô ấy đã đứng đây bao lâu, mái tóc dài đã bị gió thổi xù cả lên, trên mặt nước mắt từng hàng loang lổ phản dưới ánh đèn đường, một hình ảnh vô cùng yếu đuối trái ngược hẳn với vẻ thong dong tao nhã ngày thường.
Giang Dao chưa bao giờ thấy cô ấy khóc, trong lòng cô người ấy mãi mãi là một nữ nhân mạnh mẽ bất phàm, dù ý chí có suy sụp cũng sẽ dùng nụ cười để che dấu, những giọt lệ kia thật giống tâm trạng cô lúc này.
Giờ đây, người ấy yên lặng nhìn Giang Dao, trong đôi mắt sâu thẳm thường ngày là một vẻ vô hồn trống rỗng, rõ ràng khoảng cách giữa hai người không xa nhưng lại tựa như hai người lạ. Nước mắt cứ thế trên khóe mắt kia rỉ xuống, từng giọt từng giọt, ngay cả khi khóc cô gái ấy cũng rất bình tĩnh, toàn bộ quá trình đều không phát ra âm thanh nức nở nào, chỉ đứng đó nhìn cô rồi khóc, khóc một cách lạnh lùng, khóc một cách tàn nhẫn và khóc một cách bi thương.
Giang Dao nhìn đối phương, nội tâm muôn phần giày xéo, đất trời xung quanh như sụp đổ, cô dường như thấy rất rõ mỗi giọt nước mắt kia đều là vì cô do cô mà thành. Cô bước thật nhanh tới phía trước, khóe miệng Dư Thư khẽ nhếch lên, chẳng hiểu sao giờ phút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-tin/1422030/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.