Hiện tại mọi việc đã sáng tỏ, y như có tấm bản đồ thế giới rộng mở giữa tôi và Cam Linh.
Tôi sẽ không tiết lộ chân dung, tên tuổi hay tất cả những gì liên quan đến tên giết người. Không những thế mà tôi còn muốn cật lực ngăn trở Cam Linh trả thù, đến mức cô ta có đi lùng sục Trương Tam, Lý Tứ hay Vương Ngũ gì thì tôi đều phải vây bắt chặn đường.
Tôi dẫn Cam Linh vào nhà, hít sâu bầu không khí bên ngoài mấy lượt rồi đóng cửa lại.
Cam Linh lấy từ túi ra một món đồ nho nhỏ rồi đưa cho tôi. Đó là một mảnh xương cừu nhỏ, sáng bóng và tròn tròn, giống như trong trò chơi hồi bé (1). Mảnh xương Cam Linh cho tôi được lau chùi rất sạch sẽ, hệt như đã được người nào đó mài nhẵn ra vậy.
"Tôi thấy nó hợp với cô đó." Cam Linh nói.
Chắc chắn là cô ta nhặt được nó dưới đất khi đang rình mò đâu đó, hay là thấy trong đống rác, rồi ném cho tôi coi như lừa gạt con nít đây mà.
Tôi đặt nó lên bàn trà, lặp lại lời trong bụng lần nữa: "Ừm... Cô... cô làm phiền hiệu trưởng trường tôi..."
Mở miệng cũng chẳng được cho nên câu trọn lời.
Cam Linh hiểu ý, rành rọt vào phòng ngủ lấy dây sạc điện thoại ra đây cắm chùa, rồi trở về ngồi vào ghế, ngón trỏ vuốt ve cánh môi, ra chiều đắn đo mà tôi cũng không biết là thật hay giả: "Sao hôm nay cô tự dưng nhiệt tình thế, bộ cô muốn kể cho tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-thuyen-trong/2538315/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.