Từ nhỏ đến lớn tôi được tiếp thu nền giáo dục cực kỳ truyền thống, thậm chí là quá mức bảo thủ, hành vi quan hệ trước hôn nhân là quá đủ để tôi khóc lóc thảm thiết, muốn tự sát vì sợ hãi. Sau khi ba mẹ qua đời, tôi dần thoát khỏi thế giới có Đức Chúa ngự trị kia, bước vào thế giới vô thần tràn ngập mạo hiểm và kích thích — tuy nhiên có đôi khi luật lệ của Đức Chúa vẫn tựa như một cái bóng ám ảnh, rình cắn tôi lúc không ngờ đến. Chẳng hạn như vào hôm tôi đính hôn với Lộ Kim Thời, anh ấy vui vẻ uống mấy ly rượu, tôi ngồi ở mép giường, Lộ Kim Thời hỏi tôi có muốn tiến thêm một bước với anh ấy hay không.
Lúc yêu đương với Lộ Kim Thời thì tôi hệt như cô tu sĩ đầy rụt rè, ngay cả số lần hôn nhau cũng rất hiếm hoi, tựa như tất cả mọi chuyện nam nữ đều cần phải phát sinh sau khi kết hôn. Lộ Kim Thời vẫn luôn tôn trọng tôi, tất cả mọi yêu cầu đều rất hợp tình hợp lý, cho nên lúc anh ấy hỏi chuyện này thì tôi cảm thấy đây hẳn là chuyện thường tình có thể phát sinh sau khi đính hôn.
Hẳn là như vậy rồi, xưa nay vẫn luôn như vậy, trước đây tôi chẳng có mấy liên hệ với thế tục, y như người xuất gia không rành thế sự, đó là một loại gông cùm xiềng xích, tôi đã rời khỏi nơi đó rồi, tôi "hẳn nên" làm như thế, và rồi tôi đồng ý.
"Nhưng mà cô không thích đúng không?"
Tôi không biết việc bày tỏ trải nghiệm xấu hổ này ra cho Cam Linh có thể tính là đền đáp tương xứng hay không, cô ấy kể tôi nghe về nỗi đau của cô ấy, còn tôi thuật lại chuyện làm tôi nặng lòng. Cán cân trong tôi nghiêng qua nghiêng lại đong đếm một lúc, tôi quyết định tiếp tục nói chuyện với Cam Linh.
"Anh ấy ôm tôi." Tôi đắn đo lựa chọn từ ngữ, tựa như những câu kế tiếp rất khó diễn đạt ra bằng lời nói, tôi lướt qua tất cả các từ địa phương của huyện Năng và huyện Bồng cũng không chọn được gì, mà tiếng phổ thông thì quá mức đứng đắn nghiêm chỉnh như là bản tin phóng sự, khiến tôi càng khó có thể mở miệng hơn nữa.
"Sau đó thì sao?"
Tôi rất muốn dừng ở đây, để phần còn lại cho Cam Linh tự hiểu lấy — vì cớ gì mà cô ấy mới ôm tôi một chút là tôi đã phản ứng dữ dội như sắp chết đuối.
Nhưng tôi vẫn thành thật đặt lên cán cân cái giá mà mình cần trả, tôi đã hứa là tôi sẽ kể rồi.
"Sau đó, tôi cảm thấy — anh ấy chọc vào tôi."
Cam Linh chớp chớp mắt.
Tôi cảm thấy vô cùng tồi tệ và khó chịu đựng nổi: "Tôi rất sợ hãi."
"Vậy nên cuối cùng có làm không?" Cam Linh thản nhiên hỏi tiếp, cô ấy là người đã có gia đình, hỏi câu này tỉnh như không, còn lâu nay tôi vẫn cứ luôn canh cánh chuyện này trong lòng, miệng không thể phát ra thanh âm nữa, chỉ có thể nặng nề gật đầu.
"Tại sao cô không từ chối?"
"Tôi..." Tôi vừa muốn lên tiếng, Cam Linh đã hiểu ngay: "À. Tôi biết rồi."
Đúng là buổi tối đừng nên tâm sự với người khác, tuy rằng tôi là cái bình thủy tinh không hề có bí mật gì, nhưng cuộc trò chuyện hôm nay đã đi thẳng đến chỗ sâu nhất trong nội tâm tôi, tôi lập tức thấu tỏ tâm tình của Cam Linh. Thật lòng thì ngay lúc này tôi muốn chui khỏi ổ chăn thừa dịp đêm tối lẩn vào đám hoa màu, hay là để mấy con chồn tha tôi vào cái hang quái đản nào không thấy được ánh mặt trời luôn đi cho rồi.
"Cô có thể từ chối mà." Cam Linh nhấn mạnh hết mức vào hai chữ "có thể".
"Chủ yếu là lúc ấy chúng tôi đã đính hôn rồi."
"Cuối cùng thì vẫn không kết hôn đúng không? Cô có thể đồng ý trước, sau đó thấy không thoải mái thì kêu cậu ta dừng lại. Cô tránh ra một bên, nếu cậu ta là người bình thường thì nên tự trách có phải mình kém cỏi hay không." Bỗng dưng Cam Linh bắt đầu dạy bảo tôi loại chuyện này.
Bây giờ tôi còn chưa có người yêu, nên cũng chẳng ích gì cả. Tôi lắc đầu, cơ thể từ từ buông lỏng ra, quên béng lời dặn dò của Cam Linh, xoay ngửa nhìn lên trần nhà — mắt tôi đã quen với bóng tối, bất thần nhận ra trên đầu chẳng có trần nhà gì hết, chỉ có một cây cột gỗ to chống thẳng lên trời, thậm chí chẳng thấy mái ngói đâu cả! Có tia ánh trăng lọt vào, phía trên xà nhà còn có sợi dây thừng tròn tròn treo lửng lơ, tôi nheo mắt định nhìn kỹ hơn thì Cam Linh túm chặt tay khiến tôi nghiêng người nhìn sang cô ấy, tôi còn chưa kịp hoàn hồn lại nữa.
"Sẽ có mưa dột đó, cô không sợ nhện rớt xuống đầu à." Ruột gan phèo phổi tôi quay cuồng trong ổ chăn.
"Để tôi nói cho cô chuyện này nha." Cam Linh lên tiếng.
"Sao thế?" Tôi cho rằng cô ấy muốn kể về chính mình, nào ngờ Cam Linh bình tĩnh vươn tay chỉ lên trên: "Có người treo cổ trên cọng dây kia. Cho nên mới không có ai dám sống ở đây đó."
Tôi nhìn theo cánh tay Cam Linh, lại trông về sợi thòng lọng kia, tức khắc bụng dạ muốn xướng thánh ca ngay tại chỗ. Tuy không có ai bảo đảm rằng Chúa Jesus phương tây có thể xua đuổi ma quỷ, nhưng khi gặp được thứ có thể biến thành đồ vật siêu nhiên đáng sợ thế này thì tôi vẫn vô thức muốn chạm vào cây thánh giá càng sớm càng tốt.
Cam Linh trách: "Tôi đã bảo cô đừng có ngẩng đầu nhìn lên trên mà."
"Cô đừng nói nữa, làm sao tôi biết ở đây từng có người chết đâu."
Tôi nằm sát vào Cam Linh, dường như sợi thòng lọng lơ lửng kia đang bắt đầu gọi những linh hồn đã khuất, có cảm giác như một cái xác bắt đầu hiện ra lắc lư trước mặt tôi. Tức thời tôi hoảng lên, nhưng lại không dám bò dậy, cứ như là nếu tôi nhô lên nửa tấc thì sẽ gần chân người chết hơn một chút vậy.
Mà Cam Linh thì vẫn rất bình tĩnh thuật lại chuyện lúc ấy: "Khi tôi đến đây thì người nọ đã chết khô rồi, không biết đã chết từ lúc nào nữa, trông như là cây thịt xông khói vậy đó. Tôi kéo người nọ xuống, rồi chôn trong sân trước."
"Nếu cô sợ, thì có thể... tới đây." Cam Linh nâng một cánh tay, mở rộng vòng tay chờ tôi.
Lúc nãy tôi giật mình tránh thoát đi, không ngờ cô ấy vẫn còn sẵn lòng chào đón tôi.
"Cô có thể từ chối đấy." Cô ấy vẫn nhấn mạnh vào hai từ "có thể" này.
Tôi không biết liệu cô ấy muốn mượn chuyện này để nói về chuyện Lộ Kim Thời, hay chỉ nhằm an ủi tôi trong cơn hoảng loạn. Tôi nghĩ tới nghĩ lui, lắc đầu: "Tôi không từ chối... Tình cảnh này cũng giống như lúc với Lộ Kim Thời vậy, bầu không khí đã như vậy rồi, tôi không có cách nào từ chối được..."
Cũng giống như bầu không khí ghê rợn hiện tại vậy, tôi thật sự rất muốn bắt lấy cái gì đó, cho nên tôi xem mình như con thú bông, vòng tay qua cổ Cam Linh, treo chặt người vào cô ấy và cuộn tròn lại, hòng mượn một ít sức mạnh và lòng can đảm từ con người có gan ngủ trong cái nơi hung hiểm thế này.
"Nhưng cô vẫn có thể từ chối mà."
"Ý cô là gì vậy?"
"Cô có thể ích kỷ hơn một chút, mặc kệ hoàn cảnh hay bầu không khí này nọ đi."
Cam Linh đang đề cập đến sự việc giữa tôi và Lộ Kim Thời kia, lại giải thích thêm: "Như kiểu người ích kỷ giống tôi này, tôi chả cần để tâm đến cái nhìn của người khác làm gì."
"Ừm..." Tôi đăm chiêu, lúc cô ấy một lòng một dạ ép hỏi tên của hung thủ giết người thì đúng là không thèm quan tâm đến cảm nhận của người khác thật.
"Vả lại cô cũng có thể quên đi chuyện cô vừa kể kia. Những cảm giác xấu hổ, khó chịu đó đã qua rồi, trừ phi cô còn thích Lộ Kim Thời, còn muốn kết hôn với cậu ta. Còn nếu không thì chuyện này nên dừng lại ở đây thôi, đừng để nó ảnh hưởng đến sau này nữa."
Cam Linh đang khai sáng cho tôi, tôi tạm thời còn chưa đạt đến cấp độ như lời cô ấy nói. Mặc dù bây giờ tôi đang bình tâm tiếp nhận cái ôm của Cam Linh, nhưng chuyện này cũng không thể chứng minh chắc chắn là lần sau tôi có nhảy ra thật nhanh nữa hay không.
Tất cả đều là do sợi thòng lọng thắt cổ kia bức ép tôi, sự giám sát của nó khiến tôi không thể nằm lẻ loi một mình trong căn nhà rùng rợn này, đồng thời cũng thôi thúc tôi bắt lấy Cam Linh như khúc gỗ cứu mạng.
Tôi lấy lại tinh thần, vẫn thật lòng thú nhận với Cam Linh: "Thật ra tôi... muốn từ chối, nhưng mà tôi cảm thấy rất áy náy."
"Vì cô sợ cậu ta à?"
"Bởi vì anh ấy đối xử với tôi rất tốt. Chúng tôi đã quen nhau lâu thế rồi, không ngờ tôi vẫn còn sợ như vậy. Thật ra lòng tôi rất rất muốn khắc phục điểm này... Vì vậy tôi vẫn luôn chịu đựng."
"Cho nên là do cậu ta kém cỏi." Cam Linh vẫn khẳng định chắc nịch.
"Đừng nói thế... Là do tôi bảo thủ, không biết nói lời từ chối."
Tôi gom tất cả lỗi lầm về phía mình, Cam Linh nghe hiểu. Một lát sau, chúng tôi ngầm ăn ý quên Lộ Kim Thời đi mất.
Cam Linh lại mở lời: "Tôi nói câu không thèm để ý bầu không khí này chút nha."
"Xin được chỉ giáo." Tôi quyết định học tập cô ấy.
"Tôi vẫn luôn rất muốn ôm em một lần."
Cam Linh bật cười ngay sau khi nói xong, như thể cô ấy đang kể chuyện hài hước vậy.
Một người phụ nữ trước giờ vẫn luôn rình rập, vừa đe dọa vừa dụ dỗ bạn với bộ mặt hầm hầm chẳng lúc nào tươi sáng, rồi thậm chí là bắt đầu tránh né bạn, bỗng dưng nói với bạn là cô ấy vẫn luôn muốn ôm bạn á?
Tôi bắn khỏi ổ chăn, vừa mới đứng trên giường đất thì đầu đụng phải sợi thòng lọng treo phía trên. Đầu gối mềm oặt đi, tôi hoảng sợ quỳ xuống trước mặt Cam Linh.
Cam Linh vẫn ung dung nằm yên tại chỗ, nhẹ nhàng vén chăn đón tôi quay lại.
Chần chờ một lát, tôi vẫn khom lưng lăn vào, tựa như tất cả quỷ quái đều chỉ tồn tại bên ngoài tấm chăn, giống hệt đứa nhỏ trong cảnh mơ, chỉ cần trùm chăn là tất cả yêu ma quái vật không dám xốc lên, người nằm an toàn trong không gian bít kín.
Tôi vén chăn, để lộ nửa cái đầu: "Tại sao vậy?"
"Sở dĩ tôi đồng ý với em... từ bỏ giết người," khi đề cập đến chuyện báo thù thì ý cười của Cam Linh phai nhạt rất nhiều, vẫn cứ là thái độ hằn học, nhưng giọng nói trở nên êm dịu hơn, như muốn giải thích cho tôi hiểu rõ, "Là bởi vì em."
"Tôi ấy à?"
"Tôi nhận rằng, dù tôi có tránh em vòng sang đường khác tìm được tên đó..." Cô ấy chợt ngẩn ngơ theo dòng suy nghĩ, việc này có liên quan trực tiếp đến bí mật thật sự về sự tiếp xúc giữa tôi và Cam Linh, tôi lắc cánh tay gọi cô ấy trở về, Cam Linh tiếp tục nói: "Rồi cứ cho là tìm được đi, nếu tôi nếu giết chết hắn... hình như cũng sẽ chỉ gây rắc rối cho em mà thôi."
Tại sao Cam Linh lại quan tâm đến việc tôi có gặp phải chuyện phiền phức gì hay không vậy? Cô ấy đã mang đến cho tôi bao nhiêu là thứ rầy rà, chẳng hạn như hiện tại tôi phải cố nhắm mắt trong cái chỗ mưa dột lại còn có người tự sát phơi gió phơi nắng này, xe tôi thì cạn điện sạch sành sanh, sáu giờ sáng còn phải chạy ra siêu thị sạc nhờ nữa chứ!
"Tôi sinh ra Ninh Ninh, nuôi nó lớn lên... nhưng lại bỏ nó trong thời điểm quan trọng nhất. Em là người ở cạnh nó lúc nó chết đi, nó tin tưởng em, nó biết em... Tôi vẫn luôn rất coi thường cảm xúc của người ngoài, cảm thấy là không ai đau khổ hơn người làm mẹ này."
"Nhưng mà xét cho cùng thì... lúc tôi mất Ninh Ninh, thì em cũng mất nó."
"Tôi không muốn mỗi ngày thù đời mà liên lụy rắc rối tới em. Tôi là con người ích kỷ, chỉ luôn mãi chăm chăm hướng về phía trước. Tôi tự nhủ rằng, thôi bỏ đi, kệ đi, cái số nó đã như vậy rồi, nếu tôi giết hung thủ rồi bị bỏ tù, hoặc là bị xử bắn, thì em sẽ nghĩ thế nào?"
Tôi sẽ chẳng nghĩ về bất cứ điều gì cả, chỉ là mãi lặp đi lặp lại kết thúc của Trịnh Ninh Ninh và mẹ cô bé trong tâm trí mà thôi.
"Đành phải quên thôi, cái số nó đã như vậy rồi, tôi cũng không tìm Trịnh Thành Cương hơn thua làm gì, hắn hành hạ tôi tàn tệ như vậy... Không phải hắn đã chết khi lái xe đường trường rồi sao? Tôi cũng không thể bốc mộ hắn ra quất xác được, huống chi là nói đến tên giết người kia? Đây là số phận của tôi rồi, giống như là phải nhảy múa trên lưỡi dao vậy, đau thấu tim gan, nên cũng không thể kéo em xuống cùng nhảy với tôi được..."
"Hắn chết khi lái xe đường trường à?"
"Đúng vậy, đã chết bảy năm trước rồi... trước lúc Ninh Ninh mất."
Miệng tôi hơi hé ra, nhưng không nói cho cô ấy biết.
Tôi không thể nói được.
Tôi không thể bôi thêm độc dược vào những lưỡi dao dưới điệu múa của cô ấy, không thể khơi gợi cái quá khứ cô ấy đã buông tay đó được, giống như là uổng công nấu lại nồi canh đã hỏng tận bảy năm trước. Tôi thầm hạ quyết tâm không bao giờ được nhắc đến, không bao giờ được hỏi han gì nữa.
Tôi đành quay lại đề tài về chính mình: "Thế tại sao chị lại muốn ôm tôi vậy?"
"Không được sao?" Cam Linh vẫn điềm nhiên như không, như thể tôi không phải là tôi, mà là con thú bông đại hạ giá để người ta ôm thỏa thích với giá một trăm đồng một ngày.
Tôi hít sâu, chuẩn bị tinh thần thật kỹ, rồi vén góc chăn lên, di chuyển nửa người trên tới và đặt bản thân mình vào lòng cô ấy như đặt vào một món quà xin lỗi.
Cam Linh ôm lại tôi, tôi không còn bị hụt hơi nữa.
Đôi khi tôi cảm thấy có một loại hơi thở nhớp nháp nào đó tồn tại giữa tôi và Cam Linh, hoàn toàn khác với kiểu của tôi với Chu Nhị Đình. Trên biển khổ có một chiếc thuyền con, tôi chèo thuyền còn Cam Linh cầm lái, chung nhau hơi thở từ cùng một chiều không gian và thời gian. Moses giơ cao cây trượng, này đây vùng biển này đã bị nguyền rủa (1). Dòng máu bảy năm trước đã nhuộm đỏ cả mảnh biển khổ vô bờ, tôi dựa vào người Cam Linh, máu nhỏ xuống tí tách.
Cái chăn rời khỏi người chúng tôi, bay lên chất ngay ngắn trong góc; chiếc xe đạp càng lướt thoăn thoắt thì bình điện dự trữ càng đầy hơn, rồi dừng lại trước cổng siêu thị; chuyến xe buýt số hai lăn bánh khỏi sân ga, đẩy mọi người ra ngoài trong khi chạy giật về sau; kẻ sát nhân bước lùi lại, cởi bỏ cái áo khoác da; một người cầm sợi dây đã tròng vào cổ nhưng vẫn do dự thật lâu, leo xuống từ xà nhà và đi ngược ra khỏi căn phòng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]