Đứng trong thang máy, cả người Nguỵ Mễ Miễn cứng ngắc.
Cô đứng trong vòng tay của Lý Túc, Lý Túc cảm giác được, cô như gặp kẻ thù, lại nhìn thấy tròng mắt đen láy nhanh chóng liếc trái nhìn phải, quả thực như đang tìm đường chạy trốn.
Lý Túc đưa tay che chở Nguỵ Mễ Miễn trong ngực, đưa cô bứơc ra khỏi thang máy.
Uông Thục Kỳ mỉm cười đưa tay: “Xin nhào, tôi thuộc phòng kế toán Uông Thục Kỳ. Hôm nay, anh cũng đến báo danh người mới sao?”
Lý Túc điềm tĩnh quay sang bắt tay cô ta: “Lý Túc, phòng nghiệp vụ”
Uông Thục Kỳ dùng khoé mắt liếc nhìn người trong lòng anh, Ngụy Mể Miễn, “Mễ Miễn, cô không đi được sao, cô bị bất động sao? Cô còn chưa kết hôn, phải biết giữ thanh danh cho mình chứ, nếu không thì cũng là gây thêm phiền toái cho anh Lý đó.”
Câu trước còn nói người ta là bạn trai, câu sau lập tức sửa miệng gọi anh Lý,dù nghe thế nào cũng thấy có ý khác.
Không phải là bạn trai, không phải là người độc thân thì có thể tự do cạnh tranh sao?
Ngụy Mễ Miễn, cô còn không mau cút ra chỗ khác!
Giọng nói của Uông Thục Kỳ vừa mềm mại, lại có vẻ yếu đuối, nhu nhược, còn hết sức quan tâm, nhưng nghe một cách cẩn thận, sẽ cảm thấy lời nói vừa nãy đâm chọt đủ chỗ, âm nhu hiểm ác.
Một tay Lý Túc giữ chặt Ngụy Mễ Miễn không cho cô trốn thoát, mắt nhìn thẳng vào Uông Thục Kỳ nói: “Thang máy lên kìa, tôi nghĩ là anh Dương đến, hẳn là cô Uông đang đợi anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-tho-nho-ngoan-ngoan/142620/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.