“Cởi… Cởi cái đầu anh ấy.” Giản Ngôn Chi đẩy Hà Uyên ra.
Hà Uyên hơi hơi nghiêng đầu nhìn cô, cười càn rỡ: “Sao hôm nay có nhiều người không liên quan như vậy chứ, anh vốn dĩ muốn đưa em đi hóng gió một chút, kết quả lại phải về nhà chơi mạt chược.”
Giản Ngôn Chi nhướng mày: “Hóng gió á? Không phải nói về nhà ngủ à?”
“Ồ, hóa ra em cũng mong chờ hạng mục này à.”
Giản Ngôn Chi trừng mắt liếc xéo anh một cái: “Còn lâu mới mong ấy.”
Hà Uyên duỗi tay quấn lấy một lọn tóc trên vai cô, hơi thu nụ cười lại: “Lão Dao nói con gái bọn em thích lãng mạn, phải thường xuyên dẫn ra ngoài hẹn hò, nhưng anh nghĩ em không tiện ở chỗ đông người, vì thế mới định đưa em đi ngắm cảnh đêm.”
Mắt Giản Ngôn Chi sáng lên: “Đi ngắm ở đâu vậy?”
“Núi Xa Lâm, vị trí đó có thể nhìn thấy toàn cảnh.”
Giản Ngôn Chi cảm thấy hưng phấn trong lòng: “Vậy chúng ta sẽ đi ngay bây giờ à?”
Hà Uyên nhìn cô một cái đầy kì quái: “Bây giờ á?”
“Ui, hình như không được, bố mẹ còn đang ở đây đợi chúng ta đấy.”
“Em cho rằng bọn họ đánh mạt chược rồi thì còn để ý tới chúng ta sao.” Hà Uyên dứt lời thì trầm ngâm một lát: “Thật ra thì có thể đi, chỉ có điều…”
“Hả?”
“Không có đồ.”
“Đồ gì?.”
Hà Uyên ho khan một tiếng, có chút mất tự nhiên phun ra hai chữ: “Pháo hoa.”
“???”
Giản Ngôn Chi sửng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-tho-muon-an-co-cach-vach/3390514/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.