Lúc Lâm Mậu từ phòng bếp đi ra, Hà Uyên đã vừa hút sữa chua vừa đi lên lầu. Cậu vừa lẩm bẩm vừa ngồi xuống sofa, oán thán đội trưởng ở đây không có tính người.
“Mậu Mậu.”
“Hử?” Lâm Mậu quay sang nhìn Uông Đồng vừa lên tiếng gọi mình.
“Cậu ấy nói thật ư?”
“Ai cơ?”
“Giản Bác Dịch.” Tay của Uông Đồng hơi run run nhưng vì để ở bên người nên Lâm Mậu không phát hiện ra.
“À chị nói chuyện của Tiểu Ngôn Chi à?”
“Ừm.”
“Dĩ nhiên là thật rồi, chị không thấy hai người cùng họ với nhau à?” Lâm Mậu nghĩ đến chuyện trước đây giấu Uông Đồng, nên hơi ái ngại cười nói: “À thì, trước đây không nói ra vì bọn họ không muốn người ngoài biết chuyện này. Lần này nếu không phải tình thế bắt buộc thì cũng sẽ không công bố như này đâu.”
Uông Đồng “ừm” một tiếng, ánh mắt chậm chạp chuyển đến đầu cuối cầu thang. Nếu như trước đó tâm trạng của cô ta như bay lên tầng mây khi cô ta tưởng rằng Giản Ngôn Chi và Giản Ngôn Chi là một cặp, thì bây giờ, tâm trạng của cô ta chính là rơi xuống đáy vực.
“Uông Đồng, Uông Đồng?”
“Hả?”
“Chị sao vậy? Gọi chị mà chị chẳng trả lời.”
“Không, không có gì.” Đột nhiên Uông Đồng cầm túi lên, “Mậu Mậu, chị về trước đây.”
“Hả? Không ở lại ăn bữa cơm rồi hẵng về.”
“Không cần đâu, đột nhiên có chút chuyện.” Uông Đồng vội vàng đi ra cửa, “Tạm biệt nhé.”
Lão Dao ngước mắt lên từ màn hình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-tho-muon-an-co-cach-vach/3390481/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.