Hiệp đấu kết thúc, đội của Giản Ngôn Chi đã vững vàng giành chiến thắng.
Khi nhà chính của đội địch nổ tung trên màn hình lớn, tiếng hoan hô của khán giả trong hội trường vang lên, Giản Ngôn Chi vẫn cảm thấy hơi ảo diệu.
Thắng rồi? Ván này... đã thắng rồi?
Đội của bọn họ đã thắng đội của Hà Uyên như này ư?
Sau khi rời khỏi sân khấu, đến khu nghỉ ngơi.
Một hàng người đi từ phía đối diện đến trước mặt Giản Ngôn Chi, ở đầu hàng, Tống Nam Tử đang khoác tay Hà Nguyên Gia, trên mặt là vẻ hờn dỗi và ấm ức. Lúc này không biết cô ta đang khóc lóc kể lể với Hà Nguyên Gia chuyện gì, vẻ mặt của Hà Nguyên Gia lập tức có chút mất kiên nhẫn.
Cô không có hứng thú với hai người này, cũng chẳng có hứng thú với đám nhân viên phía sau họ, nhưng... trong đám người này thế mà còn có cả Hà Uyên. Anh đi bên cạnh Hà Nguyên Gia, dáng dấp cao lớn, có điều vẻ mặt hơi mất kiên nhẫn.
“Hey, cô Giản.” Đương lúc Giản Ngôn Chi đang định đi thì nghe thấy Hà Nguyên Gia lên tiếng gọi cô lại.
Mọi người đều thuận theo ánh mắt của Hà Nguyên Gia nhìn về phía cô, Giản Ngôn Chi lập tức không tiện bỏ đi nữa, đành mỉm cười đáp lại: “Tổng giám đốc Hà.”
“Vừa rồi tôi ngồi dưới khán đài xem mọi người thi đấu, cô Giản, cô quả nhiên là lợi hại, thao tác của cô rất trơn tru.”
Giản Ngôn Chi khiêm tốn nói: “Đâu có, đều là do mọi người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-tho-muon-an-co-cach-vach/3390470/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.