Ánh mắt tối đen như bóng đêm ngoài cửa, từ lúc nào vẫn đứng đó khôngnhúc nhích nhìn nàng, khoảnh khắc này, Tiêu Thỏ bỗng có cảm giác thoángnhư mình đang nằm mơ. Giơ tay lên dụi dụi mắt một lúc, xác định thật sựlà Lăng Siêu, lúc này nàng mới có chút tỉnh lại. "Anh... không phải ngày kia mới về sao?" Trước đây Lăng Siêu có nói với nàng, công ty phải ngày kia mới cho nghỉ Tết.
"Dù sao cũng đã xong việc nên anh về trước." Hắn vừa nói, một tay vừa đẩy cửa sổ ra, nhẹ nhàng nhảy phắt một cái vào phòng, vừa nhìn đã biếtlà động tác vô cùng quen thuộc. (Dĩ nhiên, mấy năm công phu trèo cửa sổcủa người ta a!)
Vào phòng rồi hắn cũng không thèm khách sáo, lập tức đặt mông ngồilên giường, tay vươn ra kéo lấy Tiêu Thỏ đang ngơ ngác ngẩn người vàotrong lòng ôm chặt.
Tiêu Thỏ chưa kịp chuẩn bị tinh thần, đầu một phát nhào vào ngực hắn, lập tức thấy tim đập như vận tốc ánh sáng, liền vội vã ngọ nguậy muốntránh ra.
"Xuỵt!" Hắn nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đang giãy dụa của nàng mà dịudàng thốt. "Cho anh ôm một chốc thôi..." (Hu hu, tim mình chảy ra thànhnước đường mất rồi!)
Tiếng nói trầm trầm, khàn đục nhưng lại rất mềm mại dịu dàng lọt vàolỗ tai, thật không khác gì một câu thần chú định tâm khiến Tiêu Thỏ bỗng ngây ngẩn cả người, hai tay đang chống cự cũng bất giác dừng lại.
Hắn hẳn là đang rất mệt, từ lúc được nghỉ lễ tới giờ vẫn đi sớm vềmuộn, chưa nghỉ ngơi chút nào, như thế dù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-tho-bat-nat-co-gan-hang/1925759/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.