Đấu bóng rổ tuy là thắng trận, nhưng lại khiến cho anh bạn Duẫn TửHàm của chúng ta có một nỗi ám ảnh rất lớn. Gã không ngờ cú đánh bóngmấu chốt kia lại là do Lăng Siêu chuyền cho mình. Gã không phải là ngốc, đương nhiên nhìn ra được kỳ thật lúc ấy Lăng Siêu hoàn toàn có thể tựmình ném bóng ghi điểm, chính là tại sao hắn không ném mà lại chuyền cho bản thân cơ chứ? Đây là một loại ra ơn sao?
Trên chiến trường, chết trong tay kẻ địch còn thống khoái hơn so vớinhận ơn huệ do kẻ địch ban cho rất nhiều, hiển nhiên Duẫn Tử Hàm do đóvô cùng khó chịu. Hơn nữa hôm đó gã rất vất vả mới chuồn ra khỏi đámngười xem và đồng đội vây quanh tầng tầng lớp lớp để đi tìm Tiêu Thỏ,lại phát hiện Tiêu Thỏ đi theo Lăng Siêu bỏ đi rồi. Gặp một lúc tới haiđả kích lớn như vậy, Duẫn Tử Hàm không khỏi im ắng trầm xuống một thờigian.
Nhưng Duẫn Tử Hàm dù sao cũng là một kẻ dai như đỉa đói, trầm lắngxuống một thời gian xong cuối cùng cũng vẫn ngọ nguậy tiếp tục muốntranh thủ tình cảm của Tiêu Thỏ. Chỉ tiếc là lúc đó học kỳ hai cũng đãsắp hết, và cũng đã tới lúc phải chọn phân ban. (1)
Tiêu Thỏ, không nằm ngoài dự tính của mọi người, chọn khoa Văn. KhoaTự nhiên, nàng thật sự kém vô cùng, đặc biêt là môn hóa, cố thế nào thìcố cũng chỉ miễn cưỡng đạt điểm trung bình. Văn khoa thì khác, từ học kỳ này trở đi, nàng vô cùng cố gắng học hành, còn dùng môn Văn để dần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-tho-bat-nat-co-gan-hang/1925704/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.