Không ai biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ có Đường Thi là người trong cuộc.
Ngày Khương Thích ra đi, cô sửa soạn như thường lệ, sau đó ngoan ngoãn đi làm, khi tan làm, cô ấy nhân lúc mọi người không để ý, nộp đơn từ chức, giải quyết xong những việc hậu sự của mình, sau đó không chút do dự mà ra đi.
Đường Thi đã rơi nước mắt vì cô ấy, lúc đó Khương Thích nằm trên vũng máu nắm lấy tay Đường Thi, cổ tay cô vẫn còn chảy máu, khiến cho người khác phải hoảng sợ.
Cô ấy nói: "Đường Thi, đừng để Diệp Kinh Đường chạm vào tớ, đừng để Diệp Kinh Đường tìm được tớ!"
Đường Thi rơm rớm nước mắt đồng ý, sau đó không còn âm thanh nào nữa.
Cô cũng học được cách làm ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra, cô vẫn đi làm như thường lệ, mỗi ngày đều cười đùa và nói chuyện với những đồng. nghiệp trong văn phòng, họ cùng nhau họp để thảo luận về việc ra mắt sản phẩm mới. Cô đã làm rất tốt việc bảo mật. Không ai biết rằng cô gái xinh đẹp và hoạt bát của phòng tiếp thị đã không còn nữa.
Một tuần sau, Diệp Kinh Đường phát hiện ra mình không thể nào liên lạc được với Khương Thích được.
Sau khi hôm ấy trôi qua, anh ta trực tiếp cho người đưa Khương Thích ra ngoài, ngay cả quần áo anh ta cũng không thu xếp cho cô, anh ta chưa từng nghĩ xem Khương Thích sẽ làm thế nào chịu đựng đau đớn để ra khỏi đó, cũng chưa từng nghĩ lòng cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-thien-tai-va-bo-tong-tai/2756483/chuong-171.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.