Buổi tối rảnh rỗi, nên nhớ đến cô không phải là Lam Minh không để ý đến cảm xúc của con gái mình, mà là Lam Thất Thất không chịu nói ra, nên ông ta cũng xem như không biết, rồi dẫn Lam Thất Thất một mạch ra khỏi hội trường, mọi người gặp ông ta đều kính cần chào tạm biệt bọn họ.
Sau đó, Lam Thất Thất hỏi Lam Minh: “Tại sao mọi người nhất định phải như thế này?”
Lam Minh nói: “Như thế nào?”
“Chính là đạo đức giả như thế này nè.” Lam Thất Thất cau mày lại: “Con không thích biểu hiện trên mặt bọn họ cho lắm, cho dù không cần như thế này, cứ bình thường nói câu tạm biệt với chúng ta…
Lam Minh vươn tay, đặt lòng bàn tay to rộng lên đầu của Lam Thất Thất, ông ta nói: “Đạo đức giả có phạm pháp không?”
Lam Thất Thất sững sở.
“Người ta đạo đức giả là chuyện của người ta, nếu như không thích thì chỉ cần không kết giao với bọn họ là được rồi.” Lúc đó, Lam Minh cúi đầu, liếc nhìn cô con gái nhỏ đơn giản và thẳng thần của mình, nói một câu đầy ẩn ý: “Nhưng miễn là bọn họ không làm bất cứ điều gì sai trái tàn nhẫn, vậy thì thật ra, những gì họ có chính là lợi ích từ việc đạo đức giả này đấy.
Nếu muốn kiểm soát người khác, thì tốt hơn hết là nên kiểm soát chính mình trước.
Lam Thất Thất lên xe của nhà họ Lam, không biết tại sao trong đầu lại hiện lên gương mặt của Từ Thánh Mẫn. Đạo đức giả, ích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-thien-tai-va-bo-tong-tai/2752127/chuong-1354.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.