Nhưng nhìn vẻ mặt của cô như vậy, có lẽ không phải là rất muốn thấy Đường Duy. Từ Thánh Mân đành dời ánh mắt đi chỗ khác, bĩu môi nói: “Vậy chúng tôi đi trước đây”
Lam Thất Thất chỉ mong họ đi khỏi đây sớm sớm: “Đi nhanh lên, đi nhanh lên.”
Từ Thánh Mân nói: “Có phải cô cũng không muốn thấy tôi không?”
Lam Thất Thất trợn mắt lên: “Đúng thế, anh và Đường Duy đều khiến cho người ta không muốn gặp lại”
Tô Nhan rất nhạy cảm, cô liếc qua Đường Duy thấy vẻ mặt của cậu biến đổi khi nghe Lam Thất Thất nói vậy.
Lồng ngực đau nhói như có dòng điện xẹt qua. Từ Thánh Mân tức giận khẽ thốt ra một câu “không có lương tâm” rồi dứt khoát quay người bước ra ngoài, ra đến cửa Từ Thánh Mân quay lại nhìn Đường Duy nói: “Đường Duy, cậu còn đứng đó làm gì?”
Đường Duy đứng bất động như một pho tượng đối diện với Tô Nhan.
Từ Thánh Mân không nhịn được lại nói: “Đi thôi, hăng hái nhiệt tình tới đây mà người †a không cảm kích, tự làm mất mặt”
Lời nói này mang theo sự châm chọc, Tô Nhan còn chưa phản ứng thì Lam Thất Thất đã nhảy dựng lên: “Từ Thánh Mân, anh nói thế là thế nào? Cứ như Nhan Nhan của chúng tôi cầu xin Đường Duy đến giúp đỡ ấy nhỉ. Cậu ấy rời khỏi Đường Duy thì chết à? Vậy Đường Duy đã tự làm gì để bản thân không được điểm B, thế mà bây giờ còn mặt mũi qua đây giúp đỡ à!!
“Tôi nói này, logic của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-thien-tai-va-bo-tong-tai/2749481/chuong-1445.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.