“Đừng nói nữa!” Từ Thánh Mân thật sự đã hết chịu nổi.
Vừa rồi anh ta muốn cưỡng ép Đường Duy đi khỏi đây lập tức, tránh cho sau này mọi người càng khó x Ở một phía khác, Tô Nhan nước mắt trực trào, cô lấy tay che miệng lại không muốn bản thân khóc thành tiếng, mắt nhằm nghiền.
Nước mắt tuyệt vọng nóng rực cuối cùng cũng lăn dài trên gò má, trên khuôn mặt mặc cho Đường Duy khản cả giọng giãi bày, Tô Nhan vẫn lặng im như trước, thái độ này của cô đủ để nói lên tất cả.
Từ Thánh Mân trầm giọng khuyên nhủ Đường Duy: “Đường Duy, đủ rồi”
Nếu… nếu đã không thể thay đổi được kết cục này thì tốt nhất đôi bên hãy chừa cho nhau đường lui và mặt mũi.
Một lúc sau, Tô Nhan không rõ tại sao trong phòng lại đột nhiên yên tĩnh. Cô giống như một đứa bé bơ vơ trong thời chiến, nấp dưới bức tường đổ nát trong màn mưa bom bão đạn. Cô trốn sau lưng Trì Liệt rất lâu mới đi ra. Lúc này, căn phòng chỉ còn mấy người bọn cô.
Thấy cô đi ra, vẻ mặt Lân Thất Thất phức tạp khẽ nói: “Nhan Nhan.
Tô Nhan xua tay tỏ ý cô vẫn ổn tuy trong mắt cô còn vương nước mắt.
Lâm Thất Thất ôm đỡ lấy cô, ôm cô vào lòng an ủi: “Ổn rồi Nhan Nhan, không sao.
không sao, đều qua cả rồi”
Đánh cũng đã đánh, mắng cũng đã mắng.
Ít nhất Tô Nhan cũng đã trút bỏ được phần nào nỗi niềm đè nén bấy lâu nay, thả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-thien-tai-va-bo-tong-tai/2749475/chuong-1448.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.