Vừa rồi Tô Nhan bị hình ảnh Tô Nghiêu trọng thương kích thích, trong lúc này không ngờ Đường Duy lại nói như vậy, cô run rẩy, đứng tại chỗ khó tin.
Trong miệng lẩm bẩm: “Nếu như là Liễu Tố Vân mà nói…”
Như vậy, chẳng khác nào phải đối phó với Từ Chấn.
Nếu như vậy, cô có thể sẽ gây ra rất nhiều rắc rối cho ba mình.
Cô nhìn về phía Đường Duy, người đàn ông đứng đó, sau khi nói ra ý nghĩ suy đoán này, biểu tình trên gương mặt không có bất kỳ biến hóa nào, Tô Nhan hoài nghi Đường Duy không có hứng thú với loại sự thật này.
Sở thích của cậu là phá huỷ sự thật.
Mặc kệ người này là ai, Liễu Tố Vân cũng được, ngay cả Bạc Dạ là ba của cậu, có lẽ cậu cũng sẽ không động mí mắt một chút.
Đường Duy lạnh lẽo đứng ở chỗ này, cậu chưa bao giờ bị huyết thống, lương tâm hay những tình cảm đạo đức này trói buộc, cho nên cậu mới có thể sống tốt hơn cô.
Trầm mặc thật lâu, Đường Duy đi lên nắm lấy tay Tô Nhan.
Cậu nói: “Nắm chặt tay anh, bây giờ Tô Nghiêu đã đến bệnh viện, em cũng không thể xảy ra chuyện gì”
Ý này chính là muốn Tô Nhan chăm sóc bản thân thật tốt, tuy rằng lời nói tương đối khó nghe.
Lần đầu tiên Tô Nhan không tranh luận với cậu, tùy ý túm lấy Đường Duy, cúi đầu đi vê phía trước, ngồi vào trong xe.
Bánh xe chậm rãi khởi động, đi theo phía sau xe cấp cứu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-thien-tai-va-bo-tong-tai/2739603/chuong-1471.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.