Nhậm Cầu vẫn còn đang chờ đợi ở đây, đợi một ngày nào.
đó Tô Nhan và Tô Nghiêu dựa dẫm vào mình mà không hề băn khoăn gì cả. Nhưng cuối cùng ngày đó không thể quay về được nữa.
Cậu ta không ngờ cái ngày mà cậu ta khuyên Tô Nghiêu giấu bằng chứng cho tốt lại là lần cuối cùng mình nhìn thấy cậu ta.
Tô Kỳ nhìn lướt qua Nhậm Cầu: “Cảm ơn cậu đã đến”
Nhậm Cầu đi đến, nặng nề nói với Tô Kỳ: “Chú ơi, cháu đến đây để giúp đỡ, nếu có gì cần thì cháu có thể…
“Chú biết cháu, cháu là Nhậm Cầu”
Tô Kỳ nở nụ cười tang thương miễn cưỡng với cậu ta: “Nhan Nhan nói với chú rồi, cháu rất thường giúp đỡ hai chị em nó trong lúc đi học, cháu là một đứa bé tốt”
Nhậm Cầu cúi đầu, siết chặt đốt ngón tay.
“Cháu không nghĩ mọi chuyện sẽ như vậy, ý kiến đó là cháu nghĩ ra” Trong mắt Nhậm Cầu như có một lớp sương mù dày đặc: “Là cháu bảo Nghiêu Nghiêu lấy bằng chứng vào tay, đề phòng bị người nào thay đổi hoặc là phá hủy, nhưng cháu không ngờ bọn chúng lại ra tay nhanh như thế, gọi người lái xe truy đuổi bọn họ đến chết..”
Bây giờ bằng chứng đã được đưa lên tòa án từ lâu, tất cả sự thật đều được công bố rộng rãi, trong lúc lòng Tô Kỳ đau xót con gái mình sống tuyệt vọng như thế, đồng thời cũng cảm giác hổ thẹn sâu sắc.
Nhiều năm như thế, vậy mà những người làm bậc cha chú như bọn họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-thien-tai-va-bo-tong-tai/2739567/chuong-1487.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.