Để lướt qua nhau chỉ cần bao nhiêu thời gian ngắn ngủi?
Rất có khả năng đến một giây cũng không cần đến.
Để lướt qua nhau phải cần thời gian dài đến bao nhiêu?
Phải tiêu tốn bao nhiêu sức lực mới có thể từ biệt những gì trong quá khứ?
Bóng dáng đó, Đường Duy chỉ cảm thấy dường như mình đã đi qua cả một thế kỉ dài, tất cả mọi thứ đều từ từ đổ sập xuống trong mắt cậu, chỉ còn lại nụ cười dứt khoát lúc Tô Nhan quay lại nhìn cậu và bóng lưng cô lúc ra đi.
Không khí lạnh buốt đi vào trong phổi mang theo sự giá lạnh khiến lục phủ ngũ tạng của cậu phải thấy nhói đau. Sắc mặt Đường Duy trắng bệch, không ngờ lúc này đây cậu lại không thể nói được lời nào.
Giống như trong lời bài hát, giây phút người yêu quay mặt đi thì tim nhói đau như bị cả vạn mũi tên xuyên vào.
Quan tòa vừa gõ búa xuống, giống như bị tình yêu phán án chung thân, những nỗi oan ức và tội nghiệt của cô đều được phơi bày hết trước mặt mọi người, đăng sau sự thật đẫm máu là trái tim đã chết từ lâu của cô.
Tô Kỳ lại hét lớn trước mặt mọi người ở đó một lần nữa: “Tô Nhan!”
Đừng ngốc nghếch, Tô Nhan, đừng ngốc ngếch…
Nhưng mà hãy nhìn vào đôi mắt đó của Tô Nhan, trong đôi mắt đó làm gì còn có chút ánh sáng nào nữa? Tất cả những gì còn lại chỉ là ý nghĩ muốn tự hủy hoại mình vì không còn đường lui.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-thien-tai-va-bo-tong-tai/2739560/chuong-1493.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.