Khi anh ta nói câu này, trên mặt Sakahara Kurosawa không có biểu cảm dư thừa nào, những lời này đối với ai cũng là một sự mỉa mai.
Ai có thể chấp nhận được gia đình không có một chút tình cảm nào với mình?
Thế nhưng Sakahara Kurosawa đã chấp nhận.
Nhiều năm qua, anh ta gần như không có mấy lần gặp ba mình, ba mình vẫn luôn bận rộn, chỉ khi anh ta có thành tựu lớn mới băng lòng cho một ánh mắt.
Nhưng Sakahara Kurosawa biết rằng lúc đó ba anh ta không thích mình mà là hư vinh.
Vì vậy, từ lâu anh ta đã hiểu răng anh ta không có bất kỳ quyền con người nào trong gia đình này. Anh ta là một biểu tượng, một công cụ để tiếp nối và là người thừa kế của gia tộc.
Sakahara mà thôi.
Khi còn rất nhỏ, anh ta đã gặp Đường Duy ở nước ngoài, anh ta rất ngưỡng mộ tình cảm thần giao cách cảm giữa Đường Duy và ba cậu ấy, như thể chỉ cần một ánh mắt là họ có thể đọc được suy nghĩ của nhau.
Sakahara Kurosawa tự hỏi bản thân, nếu anh ta biến mất, liệu ba anh ta có thể tìm thấy mình không?
Không.
Sẽ không có ai lên trời xuống đất tìm kiếm anh ấy.
Cho nên anh ta thực sự ghen ty với Đường Duy. Mặc dù ở một khía cạnh nào đó, tuổi thơ của Đường Duy cũng đầy rẫy sự hành hạ và bất hạnh như anh ta, nhưng điều may mắn duy nhất là tuổi thơ của Đường Duy đầy tình cảm.
Yêu, hận, quấn quít
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-thien-tai-va-bo-tong-tai/2739504/chuong-1517.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.