“Anh đi thật đấy” Đường Duy bật cười, rõ ràng là đang cười, nhưng trong mắt lại không hề có cảm xúc, thay vào đó là giọng nói càng ngày càng lạnh như băng: “Đừng để anh thấy Vinh Sở đụng vào người em nữa, Tô Nhan, đừng quên nó, chúng ta có thể trở thành…”
“Tội phạm giết người”
Nhịp tim nhảy lên từng giây, máu chảy giàn giụa.
Điện giật tê dại chui khỏi lồng ngực cô, chỉ thoáng qua liền biến thành từng mũi nhọn sắc bén nổ tung, nhưng càng đau đớn hơn, Tô Nhan càng cười tươi: “Anh để ý? Không, tôi xứng Sao…
“Anh sẽ để ý”
Đường Duy nhẹ nhàng buông cô ra: “Em ghen quá nhé, Tô Nhan, anh sẽ quan tâm, không ngại cho em thấy trong xã hội này có bao nhiêu cặn bã. Mai gặp.”
Tô Nhan lạnh cả người, giống như người mất hồn, lúc hồi thần lại thì đã thấy trong phòng khách không có ai.
Cứ như thể Đường Duy chưa từng tồn tại.
€ô hít sâu vài hơi, cố gắng kìm nén sự mất kiểm soát của mình.
Nhưng trái tim đập càng lúc càng nhanh, như thể cơn đau đánh thức ham muốn sâu thẳm nào đó trong cô, một âm thanh gần như muốn phá tan cơ thể tan nát của cô để chui ra.
Chính là người thanh niên mi mắt bướng bỉnh xuất sắc ngày đó không phí chút sức lực đâm thủng cô: “Chúng ta lẽ ra đã cùng nhau kết thúc từ lâu rồi”
Tô Nhan không dám nghĩ tới cũng không muốn chịu đựng nữa, liền dứt khoát trở về tắm rửa kỹ càng rồi ngủ thiếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-thien-tai-va-bo-tong-tai/2739301/chuong-1619.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.