Cái gì là báu vật chứ? Báu vật chính là giống như Tô Nhan ngửa cần cổ tinh tế lên uống một hớp rượu vậy, đàn ông bên cạnh đều sẽ phải há to miệng nuốt nước miếng.
Chỉ hận không thể biến thành rượu bên trong miệng của cô kia, được cô ngậm từ hàm răng chảy qua đầu lưỡi.
Lam Thất Thất cũng có thế nhận ra được tâm mắt của những người ở chung quanh, đương nhiên là Trì Liệt cũng có thể nhận ra, cậu ta liếc mắt nhìn những người đàn ông muốn đi lên cố gắng tiếp cận kia, vừa liếc nhìn Tô Nhan đang dựa vào người Lam Thất Thất, bất đắc dĩ lắc đầu cười.
Có những người có lẽ là hoàn toàn không biết, dáng vẻ của mình trong mắt người khác có bao nhiêu mê người, trên người Tô Nhan có một loại hơi thở hấp dẫn, giống như là độc dược bẩn thỉu lại ngọt ngào, từng chút từng chút một thu hút người khác đến gần.
Trì Liệt nhìn về phía Tô Nhan ngoắc ngoäc tay: “Em có biết là đang có rất nhiều người nhìn mình hay không vậy?”
Có thể trực tiếp nói thẳng như vậy cũng chỉ có Trì Liệt.
Tô Nhan ngẩn người, sau đó nhìn lướt qua bên cạnh.
Kết quả là ngay lập tức đám đàn ông đứng chung quanh giống như là đã hẹn nhau từ trước vậy mà đột nhiên thu hồi tâm mắt, dường như là không có chuyện gì xảy ra vậy.
“Tô Nhan mờ mịt thu hồi ánh mắt: “Thế nào?”
Trì Liệt cười: “Em quá dễ nhìn, anh cảm thấy nếu như mà Đường Duy biết, chắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-thien-tai-va-bo-tong-tai/2739290/chuong-1624.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.