“Đúng… ” Điều làm mọi người ngạc nhiên. Tô Nhan vẫn lạnh lùng quyến rũ kia đột nhiên rơi lệ, giọng điệu run rẩy, giống như bị làm sai ý tứ, vẻ mặt thay đổi cực kỳ nhanh chóng, nhưng lại không có chút nào xấu hổ, đặc biệt là rõ ràng: “Tôi biết, khẳng định là do tôi sai rồi, là do bản thân tôi ù ù cạc cạc mà uống lấy ly rượu kia, chuyện này cũng không nên trách cô gái này, cô gái đây mới vừa được cầu hôn, kết quả là hào quang của buổi cầu hôn bị chúng tôi chiếm mất, là chúng tôi sai, chúng tôi gửi một lời xin lỗi đến quý cô này!”
Đám đông đang quây xem nếu như không nghe thấy thì chính là kẻ ngốc, lời nói đều kể rõ ngọn ngành câu chuyện, nói Cố Hà bọn họ bị chiếm mất hào quang của buổi cầu hôn nên mới tìm cớ để động tay động chân…
“Bạn xem cô ấy khóc thật đáng thương…”
“Phải, cô ấy chắc chắn đã bị oan.”
“Nếu không oán không thù, thì làm gì có ai đổ oan cho người khác như vậy, nhất định là chén rượu kia có vấn đề!”
Phó Thư Mạn tức giận đến mức gần như phun ra máu, cô ta hận không thể chờ đợi để đi lên xé nát khuôn mặt giả vờ đáng thương của Tô Nhan: “Cô đang giả vờ cái gì vậy! Cô chính là bạch liên hoat”
Cô không phải cùng người khác ám chỉ là tôi diễn vở kịch đáng thương sao?
Vậy thì tôi đây diễn cho cô xem?
Vì vậy Tô Nhan bị mắng xong càng khóc lóc hăng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-thien-tai-va-bo-tong-tai/2739274/chuong-1631.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.