Đường Duy không thể lập tức nhét Từ Thánh Mân vào bình hoa rồi đem đi làm vật xét nghiệm, ngoài cười nhưng trong không cười tức giận trừng mắt với Từ Thánh Mân một cái, sau đó nói: “Được rồi, là anh rất nhớ em ng tới được, chuyển lời Là anh rất nhớ em.
Đường Duy này ngay cả lúc thừa nhận nhớ người ta cũng rất kiêu ngạo, giống như là một con ngựa hoang khó thuần phục, cả đời chỉ lang thang và xông xáo, không có bất kỳ thứ gì có thể ngăn bước chân của cậu.
Tô Nhan cười: “Tôi không nhớ anh”
Chỉ bốn chỉ ngắn ngủi lại đâm thẳng vào tim Đường Duy như một lưỡi dao sắc bén.
Đường Duy nở một nụ cười còn vui vẻ hơn cả cô và nói: “Em bây giờ đúng là rất biết cách làm người khác tổn thương đấy, Tô Nhan”
“Do anh dạy tôi mà” Tô Nhan khẽ nói: “Hiểu rõ rồi thì đừng liên lạc với tôi nữa, tôi của bây giờ sẽ làm anh tổn thương hơn bất kỳ người nào khác. Năm đó anh như thế nào, tôi như thế nào”
Không muốn lại làm người tốt nữa, dù sao đâu đâu cũng đều nói cô có tội.
Loại người như cô, dù có chết cũng chẳng có vấn đề gì. Không sao cả, dù sao sinh ra không được lựa chọn, gánh vác tội danh cũng không được lựa chọn, yêu người nào cũng không được lựa chọn, đến cuối cùng chết như nào thì sẽ do cô ấy quyết định sao?
Ngay cả việc mình bị tổn thương cũng không sợ thì sao lại sợ làm tổn thương người khác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-thien-tai-va-bo-tong-tai/2738579/chuong-1689.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.