Nhậm Cầu mở to hai mắt, giống như bị bất ngờ, ngay sau đó anh ta nghe thấy tiếng cười của Tô Nhan vang lên, vô cùng thanh thúy,ôn hoà: “Như thế nào, lưu luyến, tiếc nuối sao? Đến cả mạng sống tôi cũng anh cũng không quan tâm, còn những thứ như thế này của anh, là muốn bù đắp, hay là chỉ là muốn bản thân tôi chấp nhận, sau đó có thể để cho lương tâm của các người sống qua ngày nhẹ nhàng hơn đây?”
Nhậm Cầu đột nhiên không biết nói như thế nào để biện minh cho bản thân anh ta.
Đúng vậy, xin lỗi ba chữ đó, rốt cuộc là thật sự cầu xin tha thứ, hay là còn có mục đích nào khác nữa…
Cố gắng để làm cho trong lòng anh ta cảm thấy thoải mái hơn.
Dường như nói ra những lời này, anh ta có thể không cần lo nghĩ, như được tha thứ hết tất cả lỗi lâm, cô thực sự đang nghĩ về anh ta như vậy sao?
€ó vẻ như điều đó cũng không quan trọng.
“Những người có những nghĩ như vậy, chỉ cần nói ra ba chữ xin lỗi, đều là những tên khốn ích kỉ, ham lợi”
Tô Nhan nói ra từng câu từng chữ, giọng nói của cô lạnh băng, cứ như vậy vô cùng kiên quyết: “Cho nên tôi ghét nhất là người làm ra những việc sai trái nhưng chỉ xin lỗi cho xong, nếu anh đã nói những lời đó, có nghĩa là tôi đã đã bị tổn thương, và cũng có nghĩa là tôi cần phải tha thứ cho người gây ra chuyện sai trái, điều đó khiến tôi cảm thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-thien-tai-va-bo-tong-tai/2738459/chuong-1748.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.