Tới giờ ăn trưa, Lạc Tài Tần ép Ngô Diệu đóng cửa hàng, quả nhiên có xe ô to tiện hơn nhiều, ra ngoài có thể mang theo Champagne, đi dạo thì để nó lại trong xe, dù sao Champagne cũng lười ,có thể nằm bò ra ghế sau lim dim cả ngày.
Lúc ăn cơm, Lạc Tài Tần cho Ngô Diệu xem một xấp ảnh.
“Đây là cái gì? Ảnh kiến trúc ag?” Nhìn những khối hình học kì lạ dày đặc khiến Ngô Diệu có cảm giác giống như kiến trúc của mái vòm lại từa tựa tường thành gì đó, rất giống cảnh tượng mình nhìn thấy trong kính vạn hoa, đẹp thì đẹp thật nhưng có điều hơi chóng mặt.
“Là vẽ tay em ạ, không phải ảnh”. Lạc Tài Tần nhúng lẩu giúp Ngô Diệu, vừa trả lời.
“Vẽ á?” Ngô Diệu không thể tin nổi, cẩn thận nhìn lại. “A! Giống quá!”
“Là tranh khắc đồng đấy”> Lạc Tài Tần gắp một miếng bánh gạo đút vào miệng Ngô Diệu, “Rất khó làm”.
“Là anh làm sao?” Ngô Diệu thấy góc bên phải có kí một chữ L, không phải là chữ kí thường ngày của Lạc Tài Tần.
“”Đây là tác phẩm đoạt giải nhất trong cuộc thi hội họa đã quốc tế lần thứ nhất mới được tổ chức. Tạp chí họa sĩ đã dành tới ba trang để giới thiệu chi tiết tác giả, còn có rất nhiều lời khen ngợi của các nhà phê bình tranh”. Lạc Tài Tần nói, rồi lại đút cho Ngô Diệu con tôm đã bóc vỏ sạch sẽ, “Đoán thử xem là tranh của ai?”
“Liêm Khải à?” Ngô Diệu nhớ Liêm Khải cũng vẽ tranh kiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-sau-tinh-yeu-cua-con-meo-truu-tuong/3208372/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.